🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

"Là tôi nha."

 

Một cái đầu được một đôi cánh tay trắng muốt nâng lên, đưa đến trước mặt Tống Nam Tinh. Đó chính là khuôn mặt của Hứa Hồi.

 

Gương mặt cậu ta tươi tắn, thần thái linh động, khóe môi hơi nhếch lên, cười tủm tỉm nhìn Tống Nam Tinh. Khi không cố tình ngụy trang, sự khác biệt giữa cậu ta và Hứa Lai vô cùng rõ ràng. Cùng một gương mặt, nhưng ánh mắt, thần thái, giọng điệu lại khiến người ta không thể nhầm lẫn.

 

"Sao cậu lại thành ra thế này?" Tống Nam Tinh đối diện với cái đầu trước mặt, ánh mắt dò xét quét qua màn sương dày phía sau.

 

Đôi tay nâng đầu Hứa Hồi lên vươn ra từ một thân thể to lớn đang ẩn trong màn sương.

 

Hứa Hồi thở dài một tiếng, hàng mi cụp xuống, tỏ vẻ thương tâm khổ sở: "Thầy Chu thích Hứa Lai không thích tôi, nên tôi mới thành ra thế này. Ai bảo tôi đánh không lại hai người bọn họ chứ."

 

"Hứa Hồi, đừng nói linh tinh."

 

Giọng nói có phần nghiêm khắc của Chu Huyền vang lên từ trong màn sương. Theo âm thanh ấy, làn sương quanh quẩn không tan dần dần tản đi, để lộ ra một con quái vật dữ tợn đang ẩn nấp bên trong.

 

Là Chu Huyền, cũng không phải Chu Huyền.

 

Tống Nam Tinh đã từng thấy hình thái nhện hóa của Chu Huyền không chỉ một lần. Hình dạng khi đó của anh ta đã đủ đáng sợ... Nửa trên là thân người để trần, nửa dưới là phần bụng nhện khổng lồ phủ lông tơ ngắn cùng tám chiếc chân dài sắc bén.

 

Hiện tại, Chu Huyền vẫn trong hình thái nhện hóa, nhưng cơ thể đã lớn hơn gấp hai ba lần so với trước, thân hình cao lớn gần như chạm đến trần nhà. Tám chiếc chân dài mảnh lấp lánh ánh kim loại, trông còn nguy hiểm hơn xưa. Không chỉ vậy, anh ta còn có thêm hai cặp cánh tay người phía sau. Lúc này, một cặp tay đang nâng đầu Hứa Hồi, cặp tay còn lại vòng ra trước, ôm quanh eo anh ta.

 

Nhận ra mình bị quan sát, đôi cánh tay động đậy, sau đó một thân hình nhỏ hơn nhiều so với Chu Huyền rụt rè ló ra từ phía sau lưng anh ta, e dè chào Tống Nam Tinh. Ánh mắt ngại ngùng, dáng vẻ rụt rè, là Hứa Lai.

 

Tống Nam Tinh ngỡ ngàng ngước nhìn Chu Huyền... Anh ta cao hơn cậu quá nhiều.

 

Chu Huyền cúi xuống, chậm rãi nói: "Sau khi rời khỏi Melthas, tôi nghe nói đội trưởng Sở gặp chuyện nên quay về xem thử."

 

Giờ phút này Tống Nam Tinh không có tâm tư nói về Melthas hay manh mối mà đội trưởng Sở để lại. Cậu quan tâm hơn đến việc vì sao Chu Huyền và Hứa Lai lại trở thành thế này.

 

"Hai người... sao lại thành ra thế này?"

 

Tống Nam Tinh thực sự sốc, nhất thời không biết phải diễn tả cảm xúc ra sao. Dung mạo của Chu Huyền không thay đổi nhiều, trên trán mọc thêm mấy con mắt đơn. Đôi mắt vốn rất ôn hòa giờ đây đã biến thành màu đỏ rực, giống hệt những con mắt đơn. Tuy thần sắc vẫn có vẻ hiền hòa, nhưng ánh nhìn lơ đãng mang theo sự lạnh lẽo phi nhân tính cùng hơi thở tà khí.

 

Tống Nam Tinh thậm chí không chắc hình dạng hiện tại của anh ta có còn được tính là con người hay không. Cơ mà anh ta không giống những con quái vật ngoài hoang dã đã mất đi lý trí.

 

Một giả thuyết dần hiện lên trong đầu cậu.

 

Chu Huyền lên tiếng: "Ở Melthas gặp chút chuyện ngoài ý muốn, bây giờ như thế này cũng không tệ."

 

Khóe môi anh ta nhếch lên một nụ cười mơ hồ, dường như không hề chán ghét tình trạng hiện tại của mình. Đôi cánh tay nâng đầu Hứa Hồi lên cao ngang mặt anh ta. Hứa Hồi bĩu môi, mắng một câu: "b**n th**."

 

Chu Huyền giơ tay xoa đầu cậu ta, ánh mắt hiện sự dung túng kỳ dị khiến người ta sởn gai ốc: "Đừng quậy, để tôi nói chính sự với Tống Nam Tinh."

 

Hứa Hồi rõ ràng còn muốn nói rất nhiều lời khó nghe nữa, nhưng bị Hứa Lai kéo nhẹ một cái, đành miễn cưỡng ngậm miệng.

 

Hứa Lai hơi nghiêng người, ôm đầu cậu ta vào lòng, nửa khuôn mặt vẫn nép sau lưng Chu Huyền, tiếp tục lắng nghe cuộc đối thoại.

 

Không còn Hứa Hồi quấy nhiễu, Chu Huyền thu lại thái độ trêu đùa, nghiêm túc nói với Tống Nam Tinh về mục đích chuyến đi này: "Cậu đang tìm thông tin đội trưởng Sở để lại đúng không? Tôi biết nó ở đâu, đi theo tôi."

 

Tống Nam Tinh nhíu mày nhìn anh ta, không lập tức đi theo, trong mắt chứa vài phần cảnh giác.

 

Nếu là Chu Huyền trước đây, cậu sẽ không chút do dự mà đi theo. Nhưng Chu Huyền bây giờ đã khác rất nhiều. Anh ta dễ dàng đưa ra đáp án mà cậu đang tìm kiếm, Tống Nam Tinh khó mà không nghi ngờ.

 

Chu Huyền quay người chuẩn bị dẫn đường, lại nghe thấy giọng nói hả hê của Hứa Hồi: "Anh ta đang nghi ngờ anh đấy."

 

Chu Huyền quay lại nhìn Tống Nam Tinh, quả nhiên thấy cậu vẫn đứng im.

 

Ánh mắt anh ta lóe chút cảm xúc phức tạp, rất nhanh trở lại bình thản và thoải mái: "Đừng nghi ngờ, thông tin đội trưởng Sở để lại nằm trong không gian phản chiếu của Melthas. Tôi đã thả nhện ra lần theo tàn dư khí tức của cô ấy và xác định được vị trí đại khái. Nhưng cô ấy đã thiết lập cơ chế phong tỏa, nếu cưỡng ép xông vào, thông tin bên trong sẽ bị hủy ngay lập tức."

 

"Ban đầu tôi định âm thầm nhắc nhở cậu, không ngờ cậu nhạy bén hơn tôi dự đoán, vậy nên không cần che giấu nữa."

 

Nếu chỉ là một người dị năng bình thường, lẽ ra không thể phát hiện ra sự tồn tại của anh ta.

 

"Xin lỗi." Trực giác Tống Nam Tinh mách bảo đối phương không nói dối, liền thu lại sự cảnh giác. "Đây là khu vực bị phong tỏa, tôi phải giữ cảnh giác với bất kỳ người và sự việc nào."

 

Chu Huyền gật đầu, không trách cứ gì, dẫn đầu bước ra khỏi số 1-76.

 

Ra đến vùng đất trống bên ngoài, anh ta duỗi thẳng chân nhện co lại và cơ thể cúi thấp, thân hình lập tức trở nên cao lớn hơn, thậm chí vượt quá chiều cao một tầng lầu.

 

Phía sau Chu Huyền, nửa thân trên Hứa Lai dính chặt vào anh ta, nhưng hình dáng của Hứa Lai vẫn giữ nguyên như khi còn là con người, so ra trông mảnh khảnh và gầy yếu hơn rất nhiều.

 

Hứa Lai cực kỳ nhạy cảm với ánh nhìn, ôm chặt đầu Hứa Hồi, quay lại nhìn Tống Nam Tinh, mỉm cười với cậu.

 

Hứa Hồi được ôm trong lòng đảo mắt một cái, hỏi Tống Nam Tinh: "Có phải anh đang rất tò mò vì sao bọn tôi lại biến thành thế này, nhưng ngại không dám hỏi?"

 

Tống Nam Tinh nghiêm túc trả lời: "Không có chuyện ngại không dám hỏi."

 

Chỉ là nhìn Chu Huyền không có ý định nói nhiều, nên cậu không gặng hỏi mà thôi.

 

Hứa Hồi cười tủm tỉm nói: "Nghĩa là vẫn muốn biết chứ gì."

 

Tống Nam Tinh không phủ nhận.

 

Ngược lại, Chu Huyền lên tiếng hỏi cậu: "Cậu có cảm thấy tôi đã thay đổi rất nhiều không?"

 

Phản ứng đầu tiên của Tống Nam Tinh là gật đầu, sau đó lại lắc đầu.

 

Thực ra ngoài dáng vẻ bên ngoài, Chu Huyền không thay đổi quá nhiều.

 

Phần lớn thời gian, Chu Huyền luôn thể hiện bản thân là một người hòa nhã, lịch thiệp và điềm tĩnh. Nhưng từ việc cơ thể bị dị hóa thành hình dạng nhện, có thể nhận thấy bản chất anh ta luôn tồn tại sự cố chấp và khát khao kiểm soát cực kỳ mãnh liệt.

 

Sau vụ Học viện mỹ thuật, Hứa Lai và Hứa Hồi rời đi, dù bề ngoài vẫn giữ bình tĩnh và lý trí, nhưng từ việc anh ta nhất quyết tìm kiếm tung tích hai người kia, thậm chí không ngại tiến vào Melthas, đã nói lên tất cả.

 

Chu Huyền cười khẽ: "Trước đây tôi không hiểu vì sao hình thái dị hóa của mình lại là nhện." Lúc nói câu này, ánh mắt anh ta lướt qua Hứa Lai và Hứa Hồi phía sau, con mắt đơn trên trán chớp liên tục, mang theo sự chuyên chú gần như b*nh h**n. "Nhưng bây giờ, tôi thấy mình thật may mắn."

 

Tống Nam Tinh hỏi: "Bây giờ anh... là tà thần sao?"

 

Dù đã cố thu lại, nhưng hơi thở trên người Chu Huyền vẫn không giống với quái vật dị biến bình thường, cũng không giống thần quyến nơi hoang dã. Anh ta thể hiện phong thái giống trước đây, nhưng sát khí toát ra không thể giấu nổi.

 

Trước kia, khi bước vào màn đêm nguy hiểm dày đặc sương mù, Chu Huyền sẽ cẩn thận cảnh giác. Còn bây giờ, anh ta như đang nhàn nhã đi dạo trong sân nhà mình.

 

Chu Huyền đáp: "Tà thần là một loại định nghĩa của con người. Nếu xét theo cách dễ hiểu hơn... thì chắc là vậy."

 

Hứa Hồi xen vào: "Còn không phải nhờ tôi sao." Rõ ràng cậu ta rất không vui về chuyện này, hừ hừ vài tiếng.

 

Chu Huyền không phản bác: "Ừ, nhờ có các em."

 

Tống Nam Tinh im lặng lắng nghe cuộc trò chuyện của bọn họ, không nói gì.

 

Chu Huyền dẫn cậu băng qua màn sương dày đặc. Tống Nam Tinh gần như không thể phân biệt phương hướng, anh ta lại như sở hữu hệ thống dẫn đường chính xác.

 

Sau khi đi thật lâu, Chu Huyền đột ngột dừng lại, xung quanh vang lên tiếng bò lúc nhúc dày đặc.

 

Chu Huyền cúi người xuống. Một con nhện đen to bằng quả trứng bò lên lòng bàn tay anh ta, các chân nhỏ không ngừng vẫy động như nói gì đó.

 

Chu Huyền nghiêng tai lắng nghe một lát, sau đó đặt con nhện xuống, nói với Tống Nam Tinh: "Lũ nhện do thám vừa trở về, nói rằng hơi thở của đội trưởng Sở ở ngay phía trước, trong vùng địa mạn rêu phong. Tôi không thể đưa cậu vào trong đó, cậu phải tự đi tiếp."

 

Hứa Hồi cằn nhằn: "Đã chạy một chuyến xa như vậy, thế mà không tiễn người ta đến nơi đến chốn."

 

Hứa Lai nhỏ giọng thò nửa khuôn mặt ra, giải thích với Tống Nam Tinh: "Bọn tôi không thể vào trong đó, nếu không sẽ phá hỏng bố trí mà đội trưởng Sở đã để lại."

 

Tống Nam Tinh nhìn quanh: "Nơi này là bóng phản chiếu của Melthas sao?"

 

Cậu tưởng Chu Huyền sẽ dẫn mình vào tòa nhà đá đen, thực tế họ chỉ di chuyển trong màn sương dày suốt một thời gian dài.

 

Chu Huyền đáp: "Từng là vậy."

 

"Tôi đoán rằng đội trưởng Sở biết trước bằng cách nào đó rằng ảnh phản chiếu của Melthas sẽ giáng xuống, nên trước khi xảy ra chuyện đã sắp đặt sẵn. Khi Song Nguyệt Lăng Không xuất hiện, bóng phản chiếu của Melthas giáng xuống, cô ấy đã tìm cách ngăn cản đồng thời giấu thông tin vào trong đó."

 

"Toàn bộ khu vực phố Phúc Nguyên lẽ ra đã bị bóng phản chiếu của Melthas bao trùm."

 

Còn về việc Sở Yên đã làm gì, Chu Huyền không thể đoán ra.

 

Tống Nam Tinh nhớ Trình Giản Ninh từng đề cập đến việc Melthas trùng điệp lên một khu dân cư nào đó ở Đồng Thành, khiến toàn bộ cư dân biến mất chỉ trong một đêm.

 

Khu vực Phúc Nguyên có mật độ dân cư rất cao. Khi sơ tán khẩn cấp người dân xung quanh đã tiêu tốn không ít nhân lực và vật lực. Nếu toàn bộ Phúc Nguyên trùng điệp với Melthas, số người gặp nạn có lẽ sẽ còn nhiều hơn bây giờ rất nhiều.

 

Tống Nam Tinh cảm ơn: "Vậy tôi đi trước, sau này..."

 

Cậu định nói "sau này gặp lại", nhưng rồi nhớ đến thân phận hiện tại của Chu Huyền, e rằng sau này anh ta sẽ không quay lại Đồng Thành.

 

Không biết tà thần sẽ đi nơi nào.

 

Câu nói của Tống Nam Tinh nghẹn lại, không thể thốt ra.

 

Cuối cùng, vẫn là Chu Huyền lên tiếng: "Chúng tôi sẽ không quay lại Đồng Thành, biết đâu sau này sẽ có cơ hội gặp lại ở một nơi khác."

 

Hứa Lai thò đầu ra, nhắc nhở: "Anh phải cẩn thận Tống Thành, ông ta luôn muốn trở thành thần. Phương pháp thành thần của ông ta có khả năng liên quan đến anh."

 

Thấy Tống Nam Tinh nhìn sang, cậu ấy ngượng ngùng bặm môi: "Xin lỗi, giấc mơ lần trước là do Hứa Hồi muốn một thứ nên mới hợp tác với Tống Thành. Tống Thành yêu cầu chúng tôi sắp đặt."

 

Hứa Hồi bĩu môi: "Em nhắc nhở anh ta rồi, mà anh ta đâu có sao. Em nói rồi mà, anh ta không phải người bình thường."

 

Hứa Lai túm nhẹ tóc của cậu ta. Hứa Hồi dẩu môi, trông có vẻ không phục lắm, nhưng không nói thêm, chỉ căn dặn: "Chúng tôi và Tống Thành vốn không tin tưởng nhau, nên trao đổi thông tin không nhiều. Tôi đoán ông ta muốn dẫn dắt anh để đạt được mục đích gì đó. Nếu anh không muốn ông ta toại nguyện thì đừng bước vào bẫy của ông ta."

 

Đợi hai người nói xong, Chu Huyền mới mở lời tạm biệt: "Chúng tôi đi đây, cậu bảo trọng."

 

Lúc ở trấn An Kim, bọn họ cũng chia tay như vậy.

 

Tống Nam Tinh dõi theo họ rời đi, nhẹ giọng nói: "Tạm biệt."

 

••••••••

 

Lời tác giả:

 

Thầy Thẩm (phiên bản ngưỡng mộ): Tôi cũng muốn gắn liền với vợ mình.

 

Tinh Tinh: ? Từ chối nhe.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.