Ngay bên cạnh Từ Thụy Y có một tờ giấy trăng trối, Trương Viễn Hoài run rẩy nhặt nó lên.
[Ngươi hứa với ta một đời chung thủy, vĩnh viễn không thay lòng.
Ngươi hứa với ta cả đời không phụ, một đời bảo hộ bình an.
Cuối cùng cái gì cũng không làm được, thứ ta gánh lấy đâu chỉ có đau thương? Nếu sự thật sau lời hứa đó là mỗi người một phương...!Vậy thì, ta thà rằng buông xuôi tất cả để không cần phải tiếp tục chứng kiến ngươi từng bước đổi thay.]
"Không đâu, không phải, ngươi, ngươi tại sao lại bỏ rơi ta?" Trương Viễn Hoài mấy chữ đầu còn thốt không ra lời, hắn như điên như dại không ngừng yếu ớt lẩm bẩm.
"Vĩnh Thương! Tại sao lại đối xử với em như vậy?" Hắn lay y, thảm thiết gào lên, giờ khắc này đã không còn cách nào bận tâm thời đại.
"Đúng rồi, thuật, thuật Hoán Mệnh! Em không cho anh chết, anh không được chết!"
Hoán đổi vận mệnh gì đó hắn không sợ, cho dù y đã chết rồi, khả năng cao hắn không thể tồn tại ở thế giới này được nữa thì có làm sao? Hắn chính là không thể trơ mắt nhìn y đau khổ ra đi như vậy!
Trương Viễn Hoài vội vàng làm theo chỉ dẫn trên sách cổ, tinh đồ được vẽ ra, thời khắc thần chú hoàn thành, bốn mươi chín ngọn nến trắng đồng loạt vụt tắt, cùng lúc tờ giấy ghi sinh thần hai người đột ngột bị đốt cháy, không gian bỗng nhiên lóe lên ánh sáng trắng chói mắt.
Sau đó ánh sáng lụi tàn, chẳng có thứ gì thay đổi ngoại trừ một lượng kí
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/can-ba-hoan-luong/82436/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.