Tâm tình nàng không tốt vài ngày, nhìn thấy Đại Nữ thân thiết với mình, chỉ cảm thấy ghê tởm. Ô Vũ khó có lúc thao thao bất tuyệt như vậy, sau khi qua đi cũng không nhắc lại nữa, hàng ngày đều nằm trên võng ngủ, tâm tình tốt sẽ ra vườn rau hỗ trợ. Nhưng nàng lại không muốn để Vương tẩu tử cùng Hổ Nhi gặp khó khăn. Ngẫm lại, các cô bé trong thôn, mười ba, mười bốn tuổi đã gả đi, nàng nói chuyện với Vương tẩu tử, trả cho bà ấy hai mươi hai lượng tiền công. Vương tẩu tử quả thực mừng muốn phát điên, bà đã sầu lo vì chuyện hôn nhân của con gái từ lâu, không kiếm đâu ra đồ cưới, cũng không có được sính kim. Tiền công Bạch Dực trả gấp mấy lần nhà khác, có thể để dành để gả con gái, nếu không sợ là sẽ chậm trễ. Trong thôn, các thiếu nữ mười bốn mà chưa được bàn chuyện kết hôn sẽ bị chê cười. Hai mươi hai lượng, đủ để chuẩn bị phong phú cho tới bốn cô gái kết hôn ấy chứ. Bà bị kích động đi tìm bà mối, muốn con gái ở nhà may đồ cưới. Bạch Dực cũng âm thầm nhẹ nhàng thở ra, nàng bớt lo, cũng không gây tổn thương Vương tẩu tử cùng Hổ Nhi. Nhưng Đại Nữ cư nhiên chạy tới tìm nàng, ôm chân nàng cầu xin, nói muốn cùng nàng làm tỷ muội, cùng nhau hầu hạ đầu gia. Loại chuyện này… Cầu nàng cũng vô dụng a! Ô Vũ… Nói toạc ra cũng chỉ tính là bằng hữu của nàng, nhiều lắm cũng chỉ có chút tình thân, là ân nhân cứu mạng.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/can-hoa-khuc/375571/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.