Đêm đó trở về, Sở Dụ liền mơ một giấc mơ hết sức phong phú.
Trong giấc mơ là ban ngày, trong lớp không một bóng người, trên bảng đen viết chi chít, rèm cửa sổ bị gió thổi bay, cậu và Lục Thời ngồi ở hàng cuối lớp hôn môi.
Cậu rất hồi hộp, ngoài cửa không ngừng có người đi qua, cậu phân tâm, cố gắng phân biệt âm thanh, đi qua cửa có thầy trưởng khoa thầy trưởng khoa, lão Diệp, thậm chí còn có anh Mộng và Chương Nguyệt Sơn.
Càng khẩn trương, Sở Dụ luôn cảm thấy, một giây sau, những người này liền sẽ đẩy cửa lớp đi vào.
Nhưng Lục Thời lại ôm eo cậu, không có chút ý tứ buông tay.
Tiếng khóa cửa truyền đến, dây cung trong lòng Sở Dụ đột nhiên căng thẳng, bắt đầu vùng vẫy.
“Sở Dụ?”
Mở mắt, nhìn khuôn mặt Lục Thời gần trong gang tấc, Sở Dụ mới kịp phản ứng, nằm mơ rồi.
Vị trí sau eo, cánh tay Lục Thời ôm cậu, hai người dán rất gần.
Thanh đới của Sở Dụ khô khốc, “Em, em nằm mơ.”
Có chút khó chịu, Sở Dụ lặng lẽ cử động, ở trong lòng cầu nguyện Lục Thời đừng phát hiện.
Nhưng cầu nguyện không có tác dụng.
Lục Thời bán nhắm mắt, dùng chóp mũi của mình, cọ qua chóp mũi rất vểnh của Sở Dụ, “Mơ gì thế, phản ứng lớn vậy?”
Bởi vì là nửa đêm bị đánh thức, giọng Lục Thời rất khàn, lại thấp, âm cuối ngắn, nhưng giống như cành cây gợn qua mặt nước, lưu lại sóng gợn hồi lâu không tan đi.
Sở Dụ nghĩ, mình mơ như vậy, hình như cũng không kỳ quái gì hết.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/can-ngon-tay-anh/1790413/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.