Mãi cho đến lúc khai giảng, Sở Dụ cũng không ra ngoài nữa.
Lúc chú Trần lái xe đến đường Thanh Xuyên đón cậu, Sở Dụ gần như đã tỉnh rượu. Cậu vốn không uống mấy, trong đầu lưu lại ký ức mơ hồ. Trước chủ động trả tiền cơm, lại cảm ơn Ngụy Quang Lỗi và Chúc Tri Phi, do dự hai giây, cuối cùng vẫn phiền bọn họ, thay cậu nói tiếng cám ơn với Lục Thời.
Ngụy Quang Lỗi nói giỡn, nói lần tới ăn cơm, nếu có duyên gặp nhau, mấy người sẽ lại chung bàn với nhau.
Sở Dụ đáp tiếng OK , nhưng trong lòng nghĩ chắc không có cơ hội nào đâu.
Cậu không ngốc, có thể cảm giác được, Lục Thời quả thật không chào đón cậu lắm.
Sở Dụ mặc dù ở đâu nhân duyên cũng không tệ, nhưng cậu hiểu, mình hoàn toàn không tới mức người gặp người thích hoa gặp hoa nở— Cái gọi là “Nhân duyên tốt”, bên trong có mấy phần là nhìn mặt mũi Sở gia, trong lòng cậu vẫn hiểu.
Không chào đón thì không chào đón, dù sao sau này cũng không tiếp xúc nhiều lắm.
Sau khi về nhà, dì Lan hầm canh gà, Sở Dụ ăn ít, không nghĩ đến nửa đêm lại ói sạch, dọa dì Lan vội vàng gọi bác sĩ gia đình.
Sở Dụ nằm trên giường trong phòng ngủ, loại cảm giác cả người bị bắc trên lửa nướng lại đến nữa, mạch máu xông lên, giống như muốn nổ tung, khát nước cực kỳ, nhưng uống liền 3 cốc nước cũng không có tác dụng.
Bác sĩ kiểm tra hết tất cả một lần, kết quả hiển thị toàn bộ bình thường, khỏe không thể khỏe
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/can-ngon-tay-anh/1790521/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.