🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Tôi cứ thế nhìn anh, vốn không định khóc, nhưng không hiểu sao nước mắt lại không nghe lời.

"Em nói, bọn em đã mua một căn nhà nhỏ, cưới xong là có thể chuyển vào ở ngay."

"Sau đó, bọn em sẽ có một đứa con. Hai bác nhìn thấy nhất định sẽ thích.”

"Con gái thì giống anh, mắt chắc chắn rất to.”

"Con trai thì giống em, da trắng trẻo."

Tôi cúi đầu, lục trong túi xách, lấy ra bản hợp đồng mua nhà.

"Anh xem, lúc mua nhà em đã thêm tên anh vào."

Anh xem, Chu Cận Ngôn—

Làm sao anh có thể đền bù cho tôi?

Làm sao đền bù được năm năm tuổi xuân, năm năm ngây ngốc, năm năm hết lòng yêu thương này?

Anh sinh ra đã đứng trên đỉnh cao, mỗi bước đi đều dư thừa.

Có phải trong lòng anh vẫn luôn khinh thường tôi, vì tất cả những gì tôi có thể trao đi, cũng chỉ là một cái búng tay trong những ngày hoang phí của anh?

Ngón tay Chu Cận Ngôn khẽ động, cúi đầu xem bản hợp đồng thật lâu mới ngẩng lên:

"Nhiễm Nhiễm, anh..."

"Sao thế?" Tôi giả vờ vui vẻ, giọng điệu nhẹ nhàng.

"Có phải là siêu bất ngờ không? Thế này thì anh không còn phải sợ mẹ em nói gì nữa rồi."

Chu Cận Ngôn dường như bị nước mắt của tôi làm hoảng sợ trong giây lát, nhưng chỉ chớp mắt, anh đã lại trở về bộ dáng lười nhác thường ngày.

"Phải, Nhiễm Nhiễm nhà chúng ta giỏi thật đấy. Dám nói nuôi anh là nuôi anh luôn."

Giọng anh quá nhẹ, quá mỏng manh, đến mức tôi suýt nữa đã bỏ lỡ câu nói tiếp theo.

"Đừng khóc nữa, khóc cái gì? Đâu có nói là không cưới…"

Nhưng Chu Cận Ngôn—

Anh định cưới tôi với thân phận gì đây?

Tôi dựa vào bàn, cúi đầu, bấm một cuộc gọi.

Trong lúc chờ máy, tôi lặng lẽ nhìn Chu Cận Ngôn đang bận rộn trong bếp.

So với tôi, anh có vẻ nấu ăn giỏi hơn.

Điện thoại kết nối, tôi khẽ cất giọng:

"Tôi nghĩ xong rồi, tôi có thể đi Mỹ."

"Ngày nào?"

Tôi như rơi vào cõi mơ, đến khi chạm phải ánh mắt nhìn sang của Chu Cận Ngôn, tôi mới chợt tỉnh táo lại.

"Ngày 28 tháng 1.”

“Đúng, ngày hôm đó.”

Ngày hôm đó—

Chính là ngày Chu Cận Ngôn đính hôn.

 

5

Đến tận đêm khuya, nỗi đau trong lòng dần lan sang cơ thể, không thể kiềm chế được nữa.

Tôi ôm lấy bụng, cơn đau quặn thắt khiến tôi c ắ n chặt mu bàn tay.

Đau đến mức ý thức bắt đầu mơ hồ, tôi chỉ cảm thấy một đôi bàn tay lớn vội vàng bế tôi lên.

Giọng nói vốn trầm ổn nay lại mang theo sự hoảng loạn hiếm có.

Trong cơn choáng váng, rất nhiều ký ức như thủy triều tràn về trong tâm trí.

Từ khi quen biết đến nay, tình cảm giữa tôi và Chu Cận Ngôn cũng không phải lúc nào cũng suôn sẻ.

Chúng tôi từng có một lần chia xa tưởng chừng như không thể cứu vãn.

Năm đó, khi tình yêu bước sang năm thứ hai, chẳng hề có dấu hiệu báo trước, anh đột nhiên nói lời chia tay.

Lúc ấy, tôi còn đang cắm đầu nghiên cứu kế hoạch cho chuyến du lịch hiếm hoi trong kỳ nghỉ, vừa nghe đã cảm thấy quá mức hoang đường.

Anh chỉ nhìn tôi, ánh mắt nhàn nhạt như thể chẳng hề liên quan đến bản thân:

"Anh không thể cho em những gì em muốn."

Rõ ràng mới trước đó không lâu, vì vết bỏng nhỏ trên tay tôi mà anh tự trách cả buổi chiều.

Tôi đã suy nghĩ rất lâu, ngoại trừ chuyện anh không có tiền, tôi không thể hiểu còn điều gì có thể ngăn cản chúng tôi.

"Không sao mà, chúng ta cùng nhau cố gắng."

"Chúng ta còn rất trẻ, chỉ cần nỗ lực, mọi thứ mong muốn đều có thể đạt được."

"Hơn nữa, em cũng đâu cần anh phải có thật nhiều tiền..."

Anh ngắt lời tôi, chỉ khẽ xoa đầu tôi, như thể từ đây về sau sẽ chẳng còn gặp lại.

"Giang Nhiễm, xin lỗi. Hy vọng em sẽ gặp được người tốt hơn."

Năm đó, ai mà chẳng kiêu ngạo?

Ai cũng cho rằng mình không nhất định phải có một ai đó mới sống tiếp được.

Vì vậy, tôi không níu kéo, không khóc lóc, chỉ giữ lấy vẻ bình tĩnh và kiêu hãnh:

"Chu Cận Ngôn, suy cho cùng anh chỉ là kẻ nhát gan.”

"Anh không yêu em nhiều đến mức dám bất chấp tất cả."

"Nếu đã vậy, thì chia tay trong êm đẹp đi."

Nếu thật sự có một tình yêu sâu đậm đến tận cùng, sao có thể không hề thử mà đã vội vã từ bỏ tôi?

Tôi nghĩ rằng mình đã đủ quyết đoán, đủ lý trí để không đánh mất bản thân.

Bởi vì từ trước đến nay, tôi luôn biết cân nhắc thiệt hơn.

Những gì không có lợi cho tôi, tôi đều dứt khoát buông bỏ.

Nhưng tất cả những điều đó, đều vô dụng trước Chu Cận Ngôn.

Người đã biến mất sau khi chia tay, ngỡ rằng cả đời sẽ không gặp lại—

Vậy mà số phận lại một lần nữa đẩy chúng tôi về cùng một nơi.

Đó là một bữa tiệc mà tôi không bao giờ nghĩ mình sẽ đặt chân tới, nhưng do tình cờ, tôi đã gặp lại anh.

Chu Cận Ngôn mặc vest, đi giày da, đứng giữa một nơi lộng lẫy xa hoa.

Tôi sững sờ nhìn anh.

Anh mở miệng, nhưng chẳng nói thành lời, chỉ khẽ xoay ly rượu trong tay.

"Anh… tài xế, thật tình cờ."

Tôi khẽ gật đầu, không nói gì, chỉ lặng lẽ bước qua anh.

Nhưng khoảnh khắc đó, tôi bỗng có một dự cảm kỳ lạ—

Có lẽ, nếu bỏ lỡ lần này, cả đời chúng tôi sẽ không còn cơ hội yêu nhau nữa.

Lý trí nhường chỗ cho cảm xúc.

Lần đầu tiên trong đời, tôi quyết định đánh cược tất cả vì tình yêu.

Tôi đột ngột dừng lại, chen qua đám đông, chạy ngược dòng về phía anh.

Chu Cận Ngôn vẫn tựa vào góc tối bên cột nhà, ánh mắt dõi theo tôi.

Cho đến khi tôi đứng trước mặt anh, tôi mới nhận ra—

Hóa ra anh vẫn luôn dõi theo tôi, dõi theo tôi xuyên qua đám đông, dùng tất cả sức lực chạy đến bên anh.

Tôi ngẩng cao đầu, rõ ràng và dứt khoát:

"Chu Cận Ngôn, câu này em chỉ hỏi một lần.”

"Anh có muốn quay lại với em không?"

"Nếu anh từ chối, vậy thì chúng ta đến đây là kết thúc."

Lần này, tôi chỉ hạ mình vì anh một lần duy nhất.

Nếu anh từ chối, sẽ không bao giờ có lần thứ hai.

Chu Cận Ngôn cúi đầu, im lặng hồi lâu.

Cuối cùng, anh cầm ly rượu lên, chạm nhẹ vào trán tôi.

"Ngốc quá."

Đúng vậy, tôi thật ngốc—

Ngốc đến mức không hiểu hàm ý trong câu "Anh không thể cho em."

Ngốc đến mức không nhận ra lớp vỏ ngụy trang đầy sơ hở của anh.

6

Lần nữa tỉnh dậy, tôi thấy mình đang ở bệnh viện.

Bốn giờ sáng, tiếng chim hót vang vọng trong không gian yên tĩnh.

Da của Chu Cận Ngôn rất trắng, dưới ánh đèn bệnh viện, trông anh càng thêm xanh xao và tiều tụy.

"Không phải đã đỡ rồi sao? Sao tự nhiên lại đau dữ vậy?" Anh thấy tôi tỉnh, liền vươn tay nhẹ nhàng xoa bụng tôi.

Trên bàn đầu giường có một bình giữ nhiệt mà tôi chưa từng thấy qua. Nghĩ kỹ lại, hình như trong nhà luôn xuất hiện những thứ xa lạ mà tôi không hề để ý.

Anh nhìn theo ánh mắt tôi rồi giải thích: "Cháo anh gọi từ bên ngoài, em nếu đỡ hơn thì ăn chút nhé?"

Tôi thu lại ánh nhìn, khẽ cử động ngón tay: "Anh biết không? Dạ dày cũng là cơ quan chịu ảnh hưởng từ cảm xúc đấy. Có lẽ là tâm trạng em đang bị bệnh rồi."

Anh bật cười: "Ai batnat em à? Nói anh nghe, anh giúp em xả giận."

Vẫn là những lời quen thuộc.

Trước đây, tôi chỉ coi đó là những câu nói vu vơ. Một người chẳng có gì ngoài sức mạnh như anh thì có thể thay tôi xả giận thế nào chứ?

 

Nhưng từ khi tận mắt thấy anh đ ạ p gục kẻ q u ấ y r ố i mình bằng một cú đ á mạnh, tôi dần ít kể cho anh nghe về những ấm ức bên ngoài.

 

Chúng tôi không đủ tiền để bốc đồng rồi phải gánh tiền bồi thường và viện phí. Những gì có thể nhịn, tôi đều chọn nhẫn nhịn.

 

Chỉ trừ một lần.

Khi tôi đối diện với qrtd nơi công sở, dù biết có thể bị đuổi việc, tôi vẫn quyết tâm thu thập bằng chứng, lên tiếng tố cáo.

 

Thế nhưng, tôi lại bị v u k h ố n g, bị dư luận nhấn chìm.

Tôi tuyệt vọng đến mức khi anh vô tình hỏi, tôi chỉ biết vừa khóc vừa kể hết tất cả.

Sau đó, một điều kỳ diệu đã xảy ra.

Công ty mở cuộc điều tra chưa từng có tiền lệ. Cảnh sát vào cuộc. Tên quản lý từng q u ấ y r ố i nhiều nhân viên nữ bị b ắ t. Tôi cũng nộp đơn xin nghỉ việc.

 

Tôi vén chăn, xuống giường, đi giày.

Anh giữ tay tôi lại: "Em định đi đâu?"

"Đi làm chứ đâu." Tôi chống tay lên giường, ngước nhìn anh cười: "Em khỏe gần rồi, giờ về nhà thu dọn một chút, còn kịp đến công ty.

"Xin nghỉ bệnh một ngày mất tận 850 tệ đấy, đắt lắm."

"Giang Nhiễm, đừng làm bừa."

"Anh cũng đi làm đi." Tôi đẩy nhẹ anh, "Không được xin nghỉ."

Anh đi hỏi ý kiến bác sĩ, người bác sĩ đó lại có vẻ cung kính đi theo sau anh.

 

7

 

Bỗng nhiên, rất nhiều chi tiết tôi từng bỏ qua, giờ đây lại trở nên rõ ràng.

Như bát cháo nóng hổi trước mặt.

Như những bình rượu thủ công "đồng nghiệp tặng" trong nhà.

Như những món bánh ngọt mà tôi chưa từng thấy bày bán bên ngoài.

Buổi sáng đi làm, khi lái xe ra khỏi bãi đỗ, tôi lập tức nhìn thấy Chu Cận Ngôn đang đứng chờ bên đường.

Anh từng nói mình không thích lái xe, nên mới mua chiếc xe này. Nhưng ngoại trừ cuối tuần thỉnh thoảng chạy ra ngoài, bình thường hầu như không dùng đến.

Một lúc sau, một chiếc Land Rover màu đen dừng lại trước mặt anh, một tài xế bước xuống, cúi người mở cửa xe cho anh.

Nhưng chiếc xe không chạy đến công ty của Chu Cận Ngôn. Nó đi vào đường vành đai hai, rồi rẽ vào một khu dân cư hẻo lánh.

Trước cổng có biển báo cấm vào, tôi đành dừng xe từ xa, lặng lẽ nhìn chiếc xe của anh tiến vào.

Ngồi trong xe, tôi nhớ đến cảnh năm đó, khi giúp anh sửa từng dòng trong CV để xin việc.

Mỗi bản CV anh gửi đi, từ mục tiêu nghề nghiệp, kinh nghiệm làm việc, đến ưu thế cá nhân, đều do tôi cân nhắc từng câu từng chữ để chỉnh sửa. Không phải kiểu gửi đại trà một bản CV duy nhất cho mọi nơi.

Nhờ vậy, hầu như tất cả các công ty anh nộp hồ sơ đều mời phỏng vấn.

Nhưng đến vòng phỏng vấn, dù tôi có đoán trúng 80% câu hỏi, dù tôi đã cùng anh luyện tập hàng chục lần, anh vẫn thất bại.

Cuối cùng, chỉ còn duy nhất một công ty bình thường này chấp nhận anh.

Lương không cao, nhưng bảo hiểm và phúc lợi đều thuộc mức tốt nhất.

Chu Cận Ngôn không tiêu xài nhiều, mỗi tháng đều chuyển hết lương vào tài khoản của tôi. Tôi sẽ chừa riêng cho anh một khoản tiền tiêu vặt.

Từng cảnh tượng tôi ngỡ là tình yêu và sự gắn bó, bây giờ nhìn lại—hóa ra anh vốn không cần đến.

 

Tôi lái xe đến quán mì quen thuộc, vừa ngồi xuống, ông chủ đã niềm nở chào hỏi:

"Vẫn như cũ? Hôm nay sao lại đi một mình?"

Quán này tôi đã thích từ thời đại học. Sau khi quen Chu Cận Ngôn, tôi gần như tuần nào cũng kéo anh đến đây.

"Anh ấy bận. Cho tôi một bát mì sốt thịt, hành và rau mùi đều đủ."

Ăn được nửa bát, tôi hờ hững hỏi:

"Tôi nhớ trước đây khu này bị giải tỏa rồi mà? Sao bây giờ lại mở lại được?"

Ông chủ ngẩng lên, dùng chiếc khăn trên cổ lau mồ hôi, hạ giọng nói:

"Không giấu gì cô, tôi cũng chẳng hiểu. Một ngày nọ, người ta đột nhiên bảo tôi về mở lại quán. Nếu không, với số tiền tôi có bây giờ, cần gì phải quay lại bán mì?"

Tôi không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ ăn hết bát mì.

Vậy nên—

Trong một tòa chung cư cũ, khi đèn cảm ứng hành lang lúc sáng lúc tắt, sàn gỗ kêu kẽo kẹt, chúng tôi vẫn có thể thuê được một căn phòng rộng rãi với giá rẻ bất ngờ.

 

Khi bà tôi nhập viện ở Bắc Kinh, kho máu vốn khan hiếm lại được bổ sung trong đêm, còn có cả khu điều trị đặc biệt dành riêng cho bà.

 

Về đến nhà, tôi lục trong tủ quần áo, lấy ra mấy chiếc túi xách bị bỏ xó dưới đáy.

Lần đầu tiên Chu Cận Ngôn tặng túi cho tôi, tôi chỉ nghĩ anh không biết giá trị của chúng, thấy người ta có thì cũng mua cho tôi.

Sợ anh tự ái, tôi đã xách một chiếc, thản nhiên đeo đi làm, trước khi đi còn cố tình xoay một vòng trước mặt anh.

Anh thấy tôi vui, chỉ khẽ nhướng mày, chẳng nhận ra điều gì khác. Rồi anh lại tiếp tục mua thêm vài chiếc nữa.

Lúc đó, có người trong công ty cầm túi của tôi lên xem rồi thốt lên:

"Chiếc túi này không dễ mua đâu, cộng cả phụ kiện phải gần 2 triệu tệ đấy. Không lẽ cậu là đại gia giấu mặt?"

Tôi thản nhiên kéo quai túi:

"Hàng Phúc Điền thôi, không đáng tiền."

Sau đó, tôi vòng vo nhắc nhở anh:

"Đồ cao cấp giả cũng chẳng rẻ, đừng phí tiền vào mấy thứ này, em không cần."

Chu Cận Ngôn nhìn tôi, cười nhạt:

"Cứ giữ đi, biết đâu có lúc dùng đến."

Quả thật là có ích.

Tôi dành dụm suốt 5 năm còn không mua nổi một căn nhà.

Nhưng bây giờ, chỉ cần hai, ba chiếc túi là đủ.

Tôi chớp mắt, cảm giác đè nén trong lòng suốt từ tối qua, giờ đây cuối cùng đã rõ ràng.

Là không cam lòng.

Tôi nhận ra mình không cam lòng đến mức nào.

Chu Cận Ngôn—

Nếu anh chỉ là một kẻ lừa dối và đùa cợt, tôi đã không thấy tiếc nuối thế này.

Nhưng giữa muôn vàn dối trá, anh lại cố tình xen vào một chút chân tình—

Rốt cuộc, anh muốn g i a m c ầ m ai đây?

 

8

Tôi sẽ hối tiếc, hối tiếc vì những năm tháng tuổi trẻ đã dũng cảm bước đi không ngoảnh lại.

Khi nhận ra điều này, tôi nghĩ, có lẽ trước khi mình rơi xuống vực thẳm, tôi nên hoàn thành một vài giấc mơ dang dở.

Từ phòng ngủ đến bếp, đến phòng khách, tôi đi dọc theo những lối quen thuộc, dần dần loại bỏ những dấu vết của sự tồn tại.

Nhưng căn phòng cho thuê này chứa đựng quá nhiều ký ức và tình yêu.

Khi hoàng hôn chiếu vào phòng ngủ, ánh sáng vàng nhạt dao động, người đàn ông ấy, dùng hết sức lực không bao giờ cạn kiệt, bám lấy em cho đến chết.

Đó là đêm tuyết trắng, anh cười lớn chạy về nhà, vội vàng đẩy cửa ra, rồi hôn em đến nghẹt thở.

Đó là một quả dưa hấu chia đôi nhưng lại dùng thìa tranh giành một nửa, là một chai cocktail 12 tệ uống đến say nhẹ, tôi ôm mặt anh hôn say đắm, cho đến khi lún vào trong vòng tay anh, cả hai cùng ngã trên sofa, nghe tiếng cười anh vang lên từ ngực.

Vào khoảnh khắc này, tôi quyết định để những kỷ niệm mãi mãi ở lại trong quá khứ.

Khi ổ khóa cửa xoay, tôi quay lại, nhìn thấy một Chu Cận Ngôn lạ lẫm đứng ở cửa.

Mặc dù anh nhìn tôi như bao nhiêu lần trước, nhưng tôi biết, đó không phải là anh.

Anh tiến lại gần, quỳ xuống bên tôi, nhìn chiếc vali bên chân tôi: "Em đi công tác à?"

Tôi lắc đầu: "Chỉ là dọn dẹp một chút đồ đạc không dùng nữa thôi, dọn dẹp không gian."

Hôm nay, anh ăn mặc còn tệ hơn cả hôm qua, áo khoác chưa đến 500 tệ, quần chỉ có hơn 200, qu@n lót thì đắt hơn một chút, tôi chú trọng đến đồ lót chất lượng, mua cho anh loại 39 tệ mỗi chiếc.

Có lẽ trong suốt hai mươi mấy năm cuộc đời cao quý của anh, đau khổ lớn nhất chỉ là lúc buồn chán chơi đùa với một cô gái nghèo.

Không chỉ phải giảm chất lượng sống, mà còn phải mệt mỏi bịa ra những lời nói dối.

Tính ra, tôi cũng không thiệt thòi.

Bạn trai ngoài việc hay nói dối ra, có ngoại hình, thân hình đẹp và còn biết nấu ăn, thỉnh thoảng cũng có thể lên phòng khách.

"Chu Cận Ngôn, ngày mai anh đi thử váy cưới với em nhé?"

Đôi mày anh trong ánh đèn có chút bạc ánh, dù có nhíu lại cũng không làm giảm đi vẻ đẹp của đôi mắt ấy.

Anh cười một cái, có chút bất đắc dĩ: "Nhiễm Nhiễm, chuyện kết hôn anh vẫn còn... liệu thử váy cưới bây giờ có quá vội không?"

"Chỉ là thử thôi mà, không nhất thiết phải kết hôn, anh sợ gì?"

Có lẽ đây là lần đầu tôi nói "không kết hôn" với giọng điệu đùa cợt, như thể tôi không còn bận tâm nữa.

Chu Cận Ngôn ngây ra một lúc, rồi anh từ từ ôm tôi vào lòng, cười vui vẻ an ủi: "Em giận anh à?"

"Em chỉ đang nghĩ, con đường này còn dài, ai biết được đích đến sẽ thế nào. Có lẽ, chúng ta không hợp nhau, có lẽ nửa đời còn lại của em sẽ là người khác..."

Anh nắm chặt tay tôi, cười đến mức phát điên: "Im đi, anh sẽ đi với em, đi với em không được à?"

Tôi không còn như trước, vui mừng mà ôm lấy anh, mà chỉ cúi đầu tiếp tục dọn đồ.

Trần Giai Ni nhắn tin hỏi tôi, tại sao lại luôn tìm hiểu về anh.

Cô ấy còn khuyên tôi: "Dù cậu có ngoại tình đi nữa, cậu cũng phải cân nhắc chọn người có thể nắm bắt được chứ? Sao cứ hỏi anh ấy làm gì? Mới đây anh ta còn đi Milan thử váy cưới với người khác rồi, đừng làm xấu mặt trường cũ của chúng ta."

 

Tôi mới biết, thời gian anh nói là công tác, thực ra là anh đi thử váy cưới cùng một người phụ nữ khác.

 

Cửa hàng váy cưới là hẹn vào buổi tối, mà cả ngày hôm đó tôi chẳng đi đâu, cứ ngồi im lặng trong phòng khách đến khi trời tối, Chu Cận Ngôn trở về từ công ty.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.