Tôi cứ thế nhìn anh, vốn không định khóc, nhưng không hiểu sao nước mắt lại không nghe lời.
"Em nói, bọn em đã mua một căn nhà nhỏ, cưới xong là có thể chuyển vào ở ngay."
"Sau đó, bọn em sẽ có một đứa con. Hai bác nhìn thấy nhất định sẽ thích.”
"Con gái thì giống anh, mắt chắc chắn rất to.”
"Con trai thì giống em, da trắng trẻo."
Tôi cúi đầu, lục trong túi xách, lấy ra bản hợp đồng mua nhà.
"Anh xem, lúc mua nhà em đã thêm tên anh vào."
Anh xem, Chu Cận Ngôn—
Làm sao anh có thể đền bù cho tôi?
Làm sao đền bù được năm năm tuổi xuân, năm năm ngây ngốc, năm năm hết lòng yêu thương này?
Anh sinh ra đã đứng trên đỉnh cao, mỗi bước đi đều dư thừa.
Có phải trong lòng anh vẫn luôn khinh thường tôi, vì tất cả những gì tôi có thể trao đi, cũng chỉ là một cái búng tay trong những ngày hoang phí của anh?
Ngón tay Chu Cận Ngôn khẽ động, cúi đầu xem bản hợp đồng thật lâu mới ngẩng lên:
"Nhiễm Nhiễm, anh..."
"Sao thế?" Tôi giả vờ vui vẻ, giọng điệu nhẹ nhàng.
"Có phải là siêu bất ngờ không? Thế này thì anh không còn phải sợ mẹ em nói gì nữa rồi."
Chu Cận Ngôn dường như bị nước mắt của tôi làm hoảng sợ trong giây lát, nhưng chỉ chớp mắt, anh đã lại trở về bộ dáng lười nhác thường ngày.
"Phải, Nhiễm Nhiễm nhà chúng ta giỏi thật đấy. Dám nói nuôi anh là nuôi anh luôn."
Giọng anh quá nhẹ, quá mỏng manh, đến mức tôi suýt nữa đã bỏ lỡ câu nói tiếp theo.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/can-phong-trong-cua-chu-can-ngon/2713532/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.