Editor: Esley
Đường càng vào sâu bên trong, bóng đêm càng vô biên, Thôi Tuyết Cảnh đang trên đường lái xe đến chỗ hẹn. Đi cùng nàng còn có Mạnh Giai đang chỉa súng vào đầu nàng suốt cả quảng đường.
Vẻ mặt Thôi Tuyết Cảnh vẫn luôn trấn định, một điểm sợ hãi cũng không có, ''Cô không phải cảnh sát chứ?"
'' Mắc mớ gì đến cô?!'' Mạnh Giai nghe nàng nói, không khỏi lại nắm chặt khẩu súng trong tay thêm mấy phần.
'' Nhìn dáng vẻ của cô, không giống như là có thể cầm một khẩu súng trong thời gian dài mà không hề nhúc nhích gì.'' Thôi Tuyết Cảnh nói, '' Kỳ thực cô cũng không nhất thiết phải trông gà hoá cuốc như thế, thư của Đồng Đồng nằm trong tay cô...''
Nói đến Nghiêm Đồng, lòng căm hận của Mạnh Giai đối với Thôi Tuyết Cảnh càng thêm sâu. Nàng không hiểu, tại sao Nghiêm Đồng lại đi yêu cô gái trước mắt này. Tại sao nhiều năm trôi qua như vậy, nàng có thể nhẫn tâm không lộ mặt trước bất kỳ người nào, nhưng lại quyết định gởi thư cho duy nhất một mình Thôi Tuyết Cảnh.
Trước đây, Mạnh Giai chỉ biết người Nghiêm Đồng là một cô gái trong giới xã hội đen, nhưng lại không biết rốt cuộc đối phương là ai. Nhưng từ bức thư, nàng đã biết người đó là ai. Hai năm trước kẻ khiến Tề Thấm Khải hận đến nghiến răng, dĩ nhiên chỉ có một mình Thôi Tuyết Cảnh.
'' Tại sao... Thôi Tuyết Cảnh, tại sao cô lại đối xử với cậu ấy như vậy?'' Nhớ tới Nghiêm Đồng, Mạnh Giai
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cang-choi-cang-lon/2541659/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.