Editor: TuyetchunghaoT (Gia Nguyễn)
Tề Thấm Khải vừa lái xe về nhà thì cùng lúc đó Thôi Tuyết Cảnh cũng vừa đến.
Tề Thấm Khải bước ra, tiếng cửa xe nặng nề đóng lại,nàng nương theo ánh đèn đường nhìn gương mặt nghiêm túc của Thôi Tuyết Cảnh.
"Đưa thư cho tôi." Thôi Tuyết Cảnh bước đến trước mặt Tề Thấm Khải, mở miệng nói chuyện trước.
Tề Thấm Khải khoanh tay: " Thật không ngờ, mười năm sau, chúng ta lại gặp nhau trong tình huống này. Thôi Tuyết Cảnh, tôi nhớ trước kia mối quan hệ của chúng ta cũng chưa tệ hại đến thế này." Nghĩ lại những kỉ niệm thời niên thiếu, tâm trí Tề Thấm Khải chỉ còn giữ lại cái dáng vẻ lạnh lùng, cao ngạo, xa cách của Thôi Tuyết Cảnh. Cả tuổi thanh xuân, nàng vẫn luôn toát ra dáng vẻ ấy, giờ bước qua tuổi ba mươi, nó cũng chẳng mất đi mà tựa như chỉ đang dùng cách khác dung nhập trong con người nàng.
Thôi Tuyết Cảnh nói: " Đừng nhắc quá khứ làm gì, có lẽ, lúc đó, tôi cũng linh cảm được sau này hai chúng ta sẽ là đối thủ."
Tề Thấm Khải sờ môi, nở một nụ cười lạnh, rất lạnh, đổi đề tài câu chuyện: " Cô tin sao thì là vậy hay chúng ta làm một cuộc trao đổi."
" Trao đổi?" Thôi Tuyết Cảnh nghi hoặc hỏi ngược: " Tôi với cô còn có gì để trao đổi sao?"
" Cô biết rồi còn cố hỏi tôi !" Tề Thấm Khải nghiến răng: " Cô biết rõ tôi để ý ai nhất, muốn yêu thương muốn bảo vệ ai nhất, hà tất phải đứng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cang-choi-cang-lon/2541661/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.