Ánh đèn đường dần dần trở nên mờ nhạt hơn, từng hàng cây ngô đồng hiện lên với vẻ ảm đạm trong ánh sáng lờ mờ, những chiếc lá vàng khô theo gió rơi rụng, còn những cành trơ trụi thì chẳng còn vẻ đẹp gì.
Tư Cẩn cùng Trình Gia Thiệu tản bộ trên con đường mùa đông của Đồng An, cô bất giác nhớ lại những dòng mình từng viết trong nhật ký hồi cấp ba.
Sau bao năm, cùng thời điểm này, những gì cô thấy vẫn không khác gì xưa.
Món xiên nướng nóng hổi trong tay mang lại cảm giác ấm áp cho lòng bàn tay Tư Cẩn, nhưng lại khiến mu bàn tay phơi bày trước cơn gió lạnh.
Khác với thời cấp ba, giờ đây món ăn ấy chỉ có ý nghĩa giúp cô hòa vào khung cảnh xung quanh, hoàn toàn không còn là để lấp đầy cái bụng rỗng sau giờ tự học buổi tối.
Họ cùng dừng lại ở bến xe buýt, nơi này lạ lùng thay, hàng ngô đồng vẫn chưa rụng hết lá.
Gió lạnh thổi qua, Tư Cẩn vô thức dậm chân xuống đất, khẽ vặn vẹo để sưởi ấm cơ thể.
Ngay sau đó, Trình Gia Thiệu tháo khăn quàng trên cổ anh xuống và nhẹ nhàng quàng lên cổ cô.
Cảm giác ấm áp thuộc về anh bao quanh lấy cô khiến Tư Cẩn ngẩng đầu lên.
Phía sau là bầu trời mùa đông với những ngôi sao thưa thớt, chúng vẫn mang dáng vẻ vĩnh cửu, trong thoáng chốc khiến cô nhớ đến chàng trai năm nào mà cô từng ao ước nhưng không thể có được.
Tư Cẩn mỉm cười, dùng lời nói để che giấu khoảnh khắc xao động ấy, "Đồng An
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cang-muon-ep-buoc-ma-de-nhi-dap/1102058/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.