Mùa hè phương Nam thường có mưa, trong con hẻm nhỏ sâu hun hút, cô bé buộc tóc đuôi ngựa cẩn thận tránh những vũng nước đọng trên đường đá xanh, cầm chiếc ô đi về ngôi nhà của mình ở cuối hẻm.
Tư Cẩn... không, giờ đây nên gọi cô là Từ Tư Cẩn.
Ngay cả khi hồi tưởng, cũng cần phải giữ sự cẩn trọng.
Từ Tư Cẩn che ô bước qua những giọt nước rơi từ mái ngói, đứng trên nền gạch vuông, cẩn thận xếp lại chiếc ô gần bằng chiều cao của mình, rồi bước vào ngưỡng cửa mà thuở bé cô thường ngồi.
Bà nội luôn ngồi bên cửa sổ. Trong kiểu thời tiết này, trời chiều thường đã nhập nhoạng tối.
Mắt bà không còn tốt nữa, nhưng bà vẫn kiên trì hoàn thành những món đồ thủ công đặt trên đùi mình, xâu những hạt cườm vào sợi chỉ ngũ sắc.
Mỗi xâu cườm được trả một hào, còn bên ngoài cổng trường tiểu học của Từ Tư Cẩn, những món đồ ấy được bán với giá một đồng. Cô chưa từng mua, cũng chưa bao giờ giữ lại bất kỳ thành quả nào từ bàn tay bà cho riêng mình.
Đôi khi Từ Tư Cẩn lại mua những sợi dây màu sắc treo lủng lẳng – cô không biết rõ chúng vốn để làm gì.
Những sợi dây hai hào ấy được nối với nhau, trở thành đồ chơi trong giờ ra chơi của cô. Cô cùng Trình Hân, cô bạn ngồi cùng bàn, chơi trò đan dây. Kiểu dây đan của cô luôn phức tạp hơn của Trình Hân một chút.
Là bà nội dạy cô.
Dù nói là "bước", thực ra Từ Tư Cẩn giống như nhảy chân sáo
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cang-muon-ep-buoc-ma-de-nhi-dap/525086/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.