Khi Bành An về đến nhà, ông bà Bành đang ngồi trên ghế sofa bóc bưởi.
Bà Bành cười nói: “Đây là bưởi mật do bạn mẹ tặng. Nhìn bề ngoài thì không được đẹp lắm, nhiều vết sần sùi, nhưng vị thì rất ngọt.”
“Vâng.” Bành An đáp như thường lệ.
Bà Bành: “An An, mẹ đã hẹn bạn ăn tối, con đi cùng nhé.”
Bành An: “Con muốn nghỉ ngơi.”
“An An.” Bà Bành ngăn con trai lại: “Con đến gặp Liễu Chi thử, cháu gái của bạn mẹ rất xinh đẹp. Biết đâu gặp rồi con lại thích.”
Hắn đã gặp và không thích. Hắn đi thẳng lên lầu.
Ông Bành vẫn im lặng, tiếp tục ăn bưởi.
Bà Bành không nhịn được, quay sang trách: “Sao ông không khuyên con một câu?”
“Khuyên không được.”
“Thế… chẳng lẽ nhà họ Bành tuyệt hậu sao?”
“Trông cậy vào nó thì thà trông cậy chúng ta sinh thêm một đứa.”
“Ông không tin con trai mình sao?”
Ông Bành ăn miếng bưởi cuối cùng, nhưng hương vị ngọt lành cũng không xoa dịu được cơn bực trong lòng: “Nếu nó lấy được vợ, thì chắc mặt trời sẽ mọc từ hướng Tây.”
“Cô bé Liễu Chi kia, từ ngoại hình, nhân phẩm, khí chất đến học thức, đều thuộc hàng xuất sắc.” Bỗng như sực nhớ ra điều gì, bà Bành vỗ tay: “À đúng rồi, lúc xem ảnh của Liễu Chi, An An đã ngẩn người một lúc lâu.”
Ông Bành kinh ngạc: “Thật à?”
“Đúng thế. Chắc là nó… ngại.”
Nhưng trí nhớ của bà Bành đã có sự nhầm lẫn. Khi nhìn thấy ảnh của Liễu Chi, Bành An không ngẩn người, cũng chẳng có chuyện ngẩn ngơ lâu như vậy.
Dù sao, bà Bành
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/canh-buom-vai-mat-gia-oan-chuc/2743878/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.