“Em cũng có tội.” Bất chợt, một giọng nói nhỏ nhẹ vang lên bên cạnh.
Đúng là một lời thừa thãi, bởi nếu không có tội thì ai lại lên núi Đông Ngũ.
Người nói là Tiền Tiến. Hôm nay gã làm việc rất chăm chỉ, nhưng giọng nói lúc nào cũng phảng phất chút ai oán.
Trần Triển Tinh hít một hơi thuốc và hỏi: “Tội gì?”
Tiền Tiến dừng tay, tựa trọng tâm cơ thể vào chiếc xẻng: “Em chợt nhận ra, em là một người vô tình.”
Xung quanh lặng đi vài giây, rồi bỗng chốc vang lên tiếng cười ầm ĩ.
“Trước giờ không biết đấy, hóa ra cậu cũng biết đùa như vậy.” Một người lau nước mắt vì cười quá nhiều.
Tiền Tiến là người nhút nhát và rụt rè nhất trong nhóm, ai cũng coi gã như một kẻ yếu đuối, dễ bị bắt nạt.
Tiền Tiến phân bua: “Mấy người không hiểu đâu.”
“Đương nhiên là chúng tôi không hiểu rồi.” Người kia tiếp tục cười: “Chưa từng nghe ai vì tội vô tình mà phải lên núi Đông Ngũ chuộc tội cả.”
Nghe những lời chế nhạo của đám người này, Tiền Tiến không nói gì thêm, chỉ lẳng lặng đi đến bên cạnh Trần Triển Tinh, gã nịnh nọt: “Anh Trần, em làm xong việc rồi, để em giúp anh.”
Trần Triển Tinh vui vẻ hưởng thụ sự nhàn rỗi, gạt tàn thuốc rồi lại hỏi: “Cảnh sát tìm mày chỉ vì chuyện này thôi à?”
“Hả?” Tiền Tiến hơi bất ngờ, gã nghĩ Trần Triển Tinh vốn không quan tâm đ ến chuyện của mình.
Dĩ nhiên, Trần Triển Tinh chẳng bận tâm, chỉ là tiện nói chuyện linh tinh cho bớt sự bực dọc trong lòng.
Xa xa,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/canh-buom-vai-mat-gia-oan-chuc/2743879/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.