Kim Trường Minh im lặng vài giây, khẽ hắng giọng: “Bành tiên sinh, tôi xin mạnh dạn hỏi một câu, anh có suy nghĩ thế nào về Lục tiểu thư?”
Chỉ là một thú vui nhất thời mà thôi. Nhưng Trần Triển Tinh thì không hẳn. Bành An hỏi lại: “Trần Triển Tinh sẵn sàng vì cô ấy mà vào núi Đông Ngũ, anh nghĩ cậu ta có suy nghĩ gì?”
Hồng nhan họa thủy. Kim Trường Minh chỉ có thể nói: “Trần tiên sinh tự có tính toán của mình.”
Mà người đứng đầu nhà họ Trần cũng không thiếu tính toán. Nghĩ đến đây, Kim Trường Minh cười nhẹ: “Bành tiên sinh có sự nghiệp thành công, cũng đến lúc nên tìm một người bạn đời rồi.”
“Phụ nữ rất phiền phức.”
“Đừng tự giam mình trong lối suy nghĩ đó. Phụ nữ không phiền, chỉ là những người phụ nữ phù hợp lại càng đặc biệt. Bành tiên sinh, tôi là người từng trải, mạn phép nói vài lời thế này, người điên cuồng làm việc như anh cần một người bạn đời độc lập và mạnh mẽ. Khi có thời gian thì gặp nhau, lúc bận thì mỗi người làm việc của mình.”
Bành An nghe tai này lọt tai kia.
Cho đến khi Kim Trường Minh nói: “Lục tiểu thư là kiểu phụ nữ rất phù hợp với anh.”
Bành An: “…”
“Cô ấy phải ở núi Đông Ngũ mười hai năm, hai người không thể gặp nhau hàng ngày, mà chính vì vậy lại càng giống như tiểu biệt thắng tân hôn.” Kim Trường Minh gần như tự thuyết phục chính mình: “Tất nhiên, không được gặp nhau quá lâu thì đúng là hơi đáng tiếc. Đừng nói ôm, ngay cả muốn nắm tay
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/canh-buom-vai-mat-gia-oan-chuc/2743880/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.