Trần Triển Tinh vừa quay lại đã thấy bộ dạng đáng xấu hổ của Tiền Tiến, nước mắt nước mũi tèm lem.
Anh ta vỗ nhẹ Tiền Tiến: “Đừng khóc nữa.”
Tiền Tiến nức nở nói: “Em thích một cô gái, bây giờ tung tích chưa rõ.” Tung tích không rõ trong thời loạn, lành ít dữ nhiều.
“Chia buồn.”
“Lúc em biết tin, cả người như mất đi trọng lượng, trong tim trống rỗng một chỗ, em phải mất bao lâu mới bù đắp được chỗ trống đó?”
“Có thể là một ngày, có thể là một năm, ba năm, năm năm. Tình cảm của con người không thể chiến thắng thời gian, mày tiếp tục sống, vết thương tự khắc sẽ liền lại.”
“Anh Trần, anh chưa từng đau khổ đúng không? Nói thì dễ lắm.”
“Tao từng thấy tình yêu sinh ly tử biệt.” Trần Triển Tinh nói: “Người đàn ông đó chết rồi, tao vốn nghĩ cô ấy sẽ gục ngã trong đau đớn. Nhưng ngày đầu tiên sau khi người đàn ông đó qua đời, cô ấy đã bắt đầu thu thập bằng chứng, tìm kiếm công lý cho chính mình, tiếc là vận may đã không đứng về phía cô ấy, cô ấy chỉ có thể lấy ác diệt ác, một mình đi hết con đường tăm tối. Bàn về tình yêu của cô ấy, lỗ hổng trong trái tim cô ấy không hề nhỏ hơn mày, nhưng cô ấy vẫn kiên trì.” Và có thể vào một ngày nào đó trong tương lai, ra tay với anh ta.
Cô ấy? Anh ấy? Tiền Tiến tưởng Trần Triển Tinh đang kể câu chuyện của chính mình. Không phải tất cả mọi người đều như vậy sao, biến quá khứ của mình thành quan điểm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/canh-buom-vai-mat-gia-oan-chuc/2743887/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.