Bành An suýt sặc ngụm trà trong miệng, hắn đẩy kính một cái, động tác nhỏ che giấu sự biến đổi trong ánh mắt. Hắn đặt tách trà xuống, lúng túng đứng dậy: “Lục tiểu thư.”
“Lại đây.” Lục Niệm vẫy tay, giống như đang gọi một chú chó con.
Trần Triển Tinh và Trương Quân Năng vẫn nhìn chằm chằm vào Bành An.
Bành An đứng tại chỗ ba giây, cuối cùng cũng bước tới, lưng khom lại: “Lục tiểu thư cần gì à?”
“Đến giúp một tay.” Lục Niệm nói xong, đi vào bếp.
“Tôi không biết nấu ăn, hay là…” Bành An định đề nghị để Trần Triển Tinh làm lao động miễn phí.
Lục Niệm lườm hắn một cái: “Đâu có bắt anh nấu ăn.”
“Vậy tôi làm gì?”
“Rửa bát.” Cô hất cằm, chỉ vào đống xoong chảo, bát đ ĩa vừa lôi ra rồi nói: “Đây là một đống đồ đã lâu rồi không dùng, anh rửa sạch hết đi.”
“Nhiều thế này... một mình tôi…” Bành An cảm thấy mình cần phải tránh xa Lục Niệm, nếu không, sợ rằng một ngày nào đó cô lại trêu đùa, hắn không kiềm chế được mà thật sự “giải quyết” cô thì hậu quả khó mà tưởng tượng.
Cô giơ tay vỗ vào vai hắn.
Vai hắn ngay lập tức chùng xuống.
Cô định vỗ thêm.
Hắn vội vàng nói: “Tôi rửa, tôi rửa.”
“Vậy mới phải chứ. Tôi bảo anh làm gì thì làm, đừng có lắm lời.” Cô nghiêm giọng.
Bành An trưng ra khuôn mặt đầy ấm ức.
Lục Niệm cầm lấy một con dao thái, cổ tay linh hoạt, xoay con dao hai vòng trong tay.
Ánh sáng từ lưỡi dao lóe lên sắc lạnh, khiến hắn không dám hó hé,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/canh-buom-vai-mat-gia-oan-chuc/2743908/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.