🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Bành An suýt sặc ngụm trà trong miệng, hắn đẩy kính một cái, động tác nhỏ che giấu sự biến đổi trong ánh mắt. Hắn đặt tách trà xuống, lúng túng đứng dậy: “Lục tiểu thư.”

“Lại đây.” Lục Niệm vẫy tay, giống như đang gọi một chú chó con.

Trần Triển Tinh và Trương Quân Năng vẫn nhìn chằm chằm vào Bành An.

Bành An đứng tại chỗ ba giây, cuối cùng cũng bước tới, lưng khom lại: “Lục tiểu thư cần gì à?”

“Đến giúp một tay.” Lục Niệm nói xong, đi vào bếp.

“Tôi không biết nấu ăn, hay là…” Bành An định đề nghị để Trần Triển Tinh làm lao động miễn phí.

Lục Niệm lườm hắn một cái: “Đâu có bắt anh nấu ăn.”

“Vậy tôi làm gì?”

“Rửa bát.” Cô hất cằm, chỉ vào đống xoong chảo, bát đ ĩa vừa lôi ra rồi nói: “Đây là một đống đồ đã lâu rồi không dùng, anh rửa sạch hết đi.”

“Nhiều thế này... một mình tôi…” Bành An cảm thấy mình cần phải tránh xa Lục Niệm, nếu không, sợ rằng một ngày nào đó cô lại trêu đùa, hắn không kiềm chế được mà thật sự “giải quyết” cô thì hậu quả khó mà tưởng tượng.

Cô giơ tay vỗ vào vai hắn.

Vai hắn ngay lập tức chùng xuống.

Cô định vỗ thêm.

Hắn vội vàng nói: “Tôi rửa, tôi rửa.”

“Vậy mới phải chứ. Tôi bảo anh làm gì thì làm, đừng có lắm lời.” Cô nghiêm giọng.

Bành An trưng ra khuôn mặt đầy ấm ức.

Lục Niệm cầm lấy một con dao thái, cổ tay linh hoạt, xoay con dao hai vòng trong tay.

Ánh sáng từ lưỡi dao lóe lên sắc lạnh, khiến hắn không dám hó hé, chỉ biết cúi đầu rửa bát.

“Rửa bát cũng là một cách rèn luyện.” Lục Niệm bắt đầu lên lớp: “Anh nhìn anh mà xem, lưng thẳng không nổi. Anh không thấy Trần Triển Tinh lúc nào cũng ưỡn ngực như muốn cao đến trời sao? Học theo chút đi.”

“Không phải quan hệ giữa cô với cậu ta không tốt à?”

“Anh cũng biết quan hệ giữa tôi với anh ta không tốt.” Cô cầm con dao, chỉ trỏ.

Mũi dao gần như chạm vào mũi Bành An, khiến hắn run rẩy: “Cô... để ý... để ý dao chút đi…”

Cô cất dao đi, càng nghiêm giọng hơn: “Anh có biết anh ta đã làm bao nhiêu chuyện dơ bẩn không? Anh còn không mau tránh xa đi?”

“Tôi... tôi đâu có làm gì.”

“Bây giờ anh còn giữ được sự trong sạch, sau này thì sao? Biết đâu lại đi cưỡng ép con gái nhà lành.”

Bành An: “...” Làm sao cô có thể nói ra mấy lời này? Rõ ràng là cô muốn cưỡng ép một “chàng trai nhà lành” như hắn thì có.

“Dưới ảnh hưởng của anh ta, sớm muộn gì anh cũng sẽ đồng lõa.” Lục Niệm đột ngột cắm con dao vào thớt gỗ, ánh dao lạnh lẽo tỏa ra: “Anh có biết tại sao em trai anh chết không? Vì nó theo Trần Triển Tinh, làm mấy chuyện dơ bẩn. Một ngày nào đó nếu anh cũng làm chuyện xấu, thì sẽ giống như em trai anh, trở nên xấu xa.”

“Tôi với em trai tôi là anh em sinh đôi, nếu xấu thì cả hai đều xấu chứ…”

“Khuôn mặt nó méo mó, xấu xí không chịu nổi.”

“...” Nếu em trai sinh đôi đã xấu, vậy thì người làm anh như hắn cũng chẳng đẹp đẽ được bao nhiêu.

Lục Niệm kết luận: “Nói tóm lại, anh đẹp hơn nó gấp vạn lần.”

Trong đầu Bành An thoáng hiện lên câu “người yêu trong mắt hóa Tây Thi”, hắn lắc đầu, cố gạt bỏ suy nghĩ đó đi.

Lục Niệm bận rộn thái, xào, nấu; cô làm được bao lâu, Bành An cũng rửa bát bấy lâu, sạch bóng tới mức không biết đã rửa bao nhiêu lần nước.

Lục Niệm xúc đồ ăn ra đ ĩa: “Xong rồi, gọi cảnh sát Trương vào ăn cơm đi.”

“Ừm.“ Cuối cùng cũng nhận được lệnh rời bếp, Bành An đi ra ngoài: “Cảnh sát Trương, ăn cơm thôi.”

Còn về Trần Triển Tinh, không cần mời, anh ta sẽ tự động ngồi vào bàn ăn.

Đồng thời, Bành An để ý thấy hai tách trà đại hồng bào thượng hạng từ núi Vũ Uy mình vừa pha, giờ đã nguội ngắt.

Trương Quân Năng mỉm cười: “Còn cần giúp gì nữa không?”

Bành An: “Có lẽ chỉ còn mang đồ ăn lên thôi.”

Trương Quân Năng: “Vậy tôi đi bưng nhé.”

Trần Triển Tinh ngồi trên ghế sofa, vẻ mặt đầy châm biếm: “Mấy món?”

Bành An: “Tự đếm đi.”

Trần Triển Tinh gật đầu: “Tôi đã nấu cho cô ấy không biết bao nhiêu bữa, giờ là lúc cô ấy báo đáp tôi rồi.”

Bành An nhẫn tâm vạch trần: “Người ta đâu có nấu bữa này cho cậu.”

Trần Triển Tinh nhún vai: “Nếu là nấu cho tôi, có lẽ tôi phải dùng kim bạc thử độc trước.”

“Cuối cùng thì cậu cũng có chút tự nhận thức.”

Trần Triển Tinh bước tới trước mặt Bành An: “Người phụ nữ này đối xử với cậu không tầm thường.”

Bành An nhận ra áo sơ mi bị dính dầu mỡ, hắn kéo vạt áo qua loa: “Chỉ xem tôi như một người hầu để sai bảo thôi.”

Trương Quân Năng mang đồ ăn lên.

Còn Trần Triển Tinh thì ung dung ngồi xuống bàn ăn, như thể anh ta mới là chủ nhà ở đây, chỉ việc chờ cơm dọn đến miệng.

Đây là một chiếc bàn ăn hình chữ nhật, Lục Niệm và Trần Triển Tinh ngồi ở hai đầu ngắn.

Lục Niệm đưa tay làm động tác mời.

Trương Quân Năng ngồi xuống bên cạnh cô.

Còn Bành An thì ngồi cạnh Trần Triển Tinh.

Nếu kẻ một đường chia đôi bàn ăn từ giữa hai bên dài, thì Lục Niệm và Trương Quân Năng là một nhóm, còn Bành An với Trần Triển Tinh là một nhóm.

Lục Niệm tức điên, cảm giác không thể rèn sắt thành thép. Bành An, thằng nhóc này đến giờ vẫn đứng về phe Trần Triển Tinh.

Cô lên tiếng: “Cảnh sát Trương, tôi chỉ nấu vài món đơn giản, anh cứ ăn tạm nhé.”

Trương Quân Năng lịch sự đáp: “Cảm ơn Lục tiểu thư, thật ra tôi chỉ cần một bát mì cũng đủ no rồi.”

Trần Triển Tinh cười nhạt: “Nếu muốn ăn mì thật thì đáng lẽ nên nói trước khi cô ấy nấu cơm.”

Lục Niệm quay sang mỉm cười với Trương Quân Năng: “Cảnh sát Trương, cảm ơn anh đã giúp tôi hỏi thăm về tiến triển vụ án, tôi càng phải cảm kích anh.”

Trần Triển Tinh lại nói: “Luật sư Kim có mối quan hệ rộng trong giới luật Hồng Kông, cô hỏi anh ta cũng có thể biết được vụ án tiến triển ra sao.”

Lục Niệm lạnh mặt: “Trần đại thiếu gia, sao lúc ăn cơm anh lại thích lắm lời thế?”

Trần Triển Tinh gắp một chiếc đùi gà lớn, cắn một miếng, không nói thêm câu nào.

Nhắc đến vụ án, Trương Quân Năng hỏi: “Lục tiểu thư, cô bị người của Ưng Ký để mắt tới?”

Bành An nghe thấy hai chữ “Ưng Ký” thì nhìn sang Trần Triển Tinh.

Trần Triển Tinh vẫn ung dung ăn cơm.

Lục Niệm gật đầu: “Tạm thời tôi không lộ diện.”

Vì Ưng Ký là một băng nhóm, Trương Quân Năng không tránh được việc nhìn sang Trần Triển Tinh.

Trong các băng nhóm ở Thượng Hải, Vân Môn là một trong những tổ chức hàng đầu. Trương Quân Năng biết Vân Môn đang có ý định di dời địa bàn. Người đứng đầu của nhà họ Trần ngồi giữ Thượng Hải, nhưng Trần Triển Tinh lại ở Hồng Kông mấy tháng liền, dường như đã xác nhận tin đồn về việc di chuyển này.

Vân Môn mới đến, đúng là nên tránh động thủ.

Bữa cơm diễn ra trong không khí tương đối yên lặng.

Bành An không thích nói chuyện trên bàn ăn.

Trần Triển Tinh như muốn bù lại mấy bữa trước cực nhọc nấu ăn, gắp rất nhiều thức ăn, bát của anh ta chất cao như một ngọn núi nhỏ. Anh ta ăn uống thật sự no nê.

Lục Niệm thỉnh thoảng lại lườm Bành An.

Thấy hắn ngồi cách mình rất xa, nhưng lại gần gũi với Trần Triển Tinh như vậy, cô cảm thấy bài học vừa rồi trong bếp vẫn còn quá nhẹ nhàng.

Trương Quân Năng gắp cho Lục Niệm một miếng cá: “Lục tiểu thư, thức ăn ở núi Đông Ngũ không tốt lắm, sau khi ra ngoài, cô nên bồi bổ thêm.”

“Cảm ơn anh, cảnh sát Trương.”

Trên bàn ăn dài hình chữ nhật, chỉ có phía bên này có người trò chuyện.

Phía bên kia, hai người đàn ông cắm cúi ăn cơm.

Bốn người, mỗi người mang một tâm sự khác nhau, cuối cùng cũng ăn xong bữa tối.

Bành An sợ Lục Niệm sẽ lại bắt mình vừa rửa bát vừa nghe cô mắng, nên vội đặt bát đũa xuống, học theo dáng vẻ giả say của cô hôm qua, đưa tay đỡ trán: “Từ Thượng Hải đến Hồng Kông, hành trình khá vất vả, tôi thấy hơi mệt, xin phép lên nghỉ ngơi trước.”

Dáng vẻ yếu đuối của hắn so với Lục Niệm còn vượt xa.

Trần Triển Tinh nhấc bát đũa của Bành An lên: “Hay để tôi rửa bát.”

Trương Quân Năng, với nụ cười nhẹ trên gương mặt thanh tú, anh ấy nói: “Tôi đến làm phiền, lại để Lục tiểu thư bận rộn cả buổi tối, để tôi rửa. Khi Lục tiểu thư ở nhà tôi, cô ấy cũng biết, tôi chính là người chịu trách nhiệm rửa bát trong nhà.”

Trần Triển Tinh liếc nhìn. Hóa ra cô đã ở nhà họ Trương khi ở Thượng Hải. Quả nhiên Bành An đã giao cô cho vị cảnh sát này.

Lục Niệm: “Cảnh sát Trương, để tôi tự làm được rồi.”

Trương Quân Năng: “Vậy cùng làm đi.”

Trong bếp, cùng bận rộn với Trương Quân Năng, Lục Niệm nói chuyện bằng giọng nhẹ nhàng.

Trương Quân Năng hỏi: “Lục tiểu thư và Trần tiên sinh đã hóa giải hiềm khích rồi sao?”

“Trong từ điển của tôi không có bốn chữ “hóa giải hiềm khích”, oan thù là oan thù.”

“Vân Môn ở Thượng Hải có tiếng nói như vậy không phải là không có lý do. Trần Triển Tinh là con trai của người đứng đầu nhà họ Trần, tuyệt đối không phải kẻ tầm thường.”

Lục Niệm gật đầu: “Cảnh sát Trương, tôi biết anh lo lắng điều gì, tôi tự có chừng mực.”

“Lục tiểu thư là người thông minh.” Trương Quân Năng không nói thêm gì nữa.

*

Khi màn đêm buông xuống, ánh đèn mờ chiếu qua tán cây xanh, như một lớp lụa mỏng dịu dàng bao phủ, khiến khu vườn trở nên ấm áp và yên bình.

Vì thế, tiếng động từ những chiếc xe đang tiến đến bên ngoài đặc biệt rõ ràng.

Không chỉ có một chiếc. Trương Quân Năng, với thính giác nhạy bén, nghe thấy vài chiếc xe đang đến gần. Anh ấy lập tức dừng tay, phản ứng đầu tiên là kéo Lục Niệm ra phía sau mình: “Có người đến.”

Lục Niệm nghe thấy và cũng nhìn thấy.

Ánh trăng bạc chiếu xuống, lộ ra vài bóng người đang bước xuống từ chiếc xe đầu tiên. Sau đó, lại có xe khác dừng lại.

Lục Niệm: “Họ đến đây sao?”

“Có lẽ vậy.” Trương Quân Năng, tay đã đặt trên khẩu súng ở thắt lưng, nói: “Cô vào trong đi.”

Đối phương có khoảng hơn mười người, kẻ dẫn đầu giơ chân đá cánh cổng ngoài vườn, rõ ràng đến đây không có ý tốt.

Lục Niệm: “Cảnh sát Trương, chúng ta đều vào trốn đi thôi, đối phương đông quá.”

Một người trong nhóm kia hét lên: “Kẻ giết người đang ở đây phải không?”

Lục Niệm từng nghe thấy giọng nói này ở quán ăn tối hôm đó. Người này tên là… Cường Mập? Cô nói: “Là người của Ưng Ký.”

Trương Quân Năng nhanh chóng kéo tay cô, lùi lại: “Lục tiểu thư, cô vào trong đi.”

Cường Mập lại hét: “Giết anh em của tao, còn cướp đồ của bọn tao, tao xem mày to gan tới mức nào. Giao đồ ra đây, tao tha cho mày một con đường sống. Nếu không, tất cả bọn mày sẽ không thấy được ánh mặt trời ngày mai.”

Trương Quân Năng kéo Lục Niệm vào trong.

Cô vội vàng nói: “Cảnh sát Trương, anh cũng mau trốn đi.”

Anh ấy đẩy cô vào, rồi đóng cửa lại.

Ngay sau đó, một tiếng súng vang lên, xé toạc màn đêm yên tĩnh.

Lục Niệm chợt kinh hãi.

“Chỗ này đã bị lộ, không an toàn nữa.” Giọng nói từ phòng khách vang lên, trên tay Trần Triển Tinh đã cầm thêm một khẩu súng: “Cô đi theo Bành An đi.”

Cô chưa từng thấy cảnh súng đạn mịt mù như thế này. Những cuộc đối đầu sinh tử như vậy hoàn toàn khác với những kế hoạch mưu tính đầy mưu mô cô từng thực hiện.

Nói cách khác, Trương Quân Năng có thể mất mạng bất cứ lúc nào.

“Mục tiêu của bọn chúng là tôi.” Lục Niệm nói, định đi mở cửa.

Trần Triển Tinh kéo cô lại: “Nghe đây, chỗ này đã bị lộ. Đối phương là người của Ưng Ký, bọn chúng không bao giờ nói lý lẽ. Ban công bếp có một cửa bên, ở ngoài có xe dự phòng. Cô đi trước đi.”

Tiếng súng giao chiến vang lên, mỗi tiếng như đánh thẳng vào màng tai cô.

“Bọn chúng có hơn mười người, anh định lấy sức của anh và cảnh sát Trương để đối phó sao?” Lục Niệm nhấn mạnh, trong lòng không khỏi áy náy khi nghĩ đến việc đã bỏ mặc Lý Đại ở núi Đông Ngũ, sự hối hận ấy đến giờ vẫn còn: “Mọi chuyện đều do tôi mà ra…”

“Không còn thời gian để tôi kể cho cô nghe về những trận tàn sát khốc liệt mà Vân Môn từng trải qua.” Trần Triển Tinh nói bằng giọng trầm thấp: “Cô đi rồi, chúng tôi mới có thể không bị vướng bận. Điều cô cần làm là bảo vệ chính mình, đừng trở thành điểm yếu của chúng tôi.”

Ngay lúc này, một viên đạn xuyên qua tấm kính trong phòng khách, làm vỡ tan bình hoa bên cửa sổ.

Trần Triển Tinh lập tức tắt đèn.

Trong bóng tối đen kịt, cô cảm nhận được cơ thể mình bị anh ta ôm chặt vào lòng.

Chỉ trong một giây, anh ta đã buông cô ra, rồi hứa: “Lần này, tôi sẽ không đứng nhìn mà không làm gì nữa.”

Cô sững sờ một lát. Anh ta đã từng nói rất nhiều lời, nhưng dường như đây là lần đầu tiên có chút chân thành.

Anh ta mở cửa, định bước ra ngoài. Khi đóng cửa, cô bất chợt nắm lấy anh ta.

Ngay sau đó, ba kẻ ngoài cửa nhanh chóng bắn xối xả vào phía này.

Trần Triển Tinh không kịp lùi lại. Anh ta có thể tránh, nhưng nếu né đi, Lục Niệm sẽ trở thành mục tiêu. Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, anh ta quay người, lao tới chắn cho cô.

Lục Niệm nghe thấy tiếng “đoàng đoàng đoàng” của loạt súng và tiếng rên đau đớn của anh ta vang lên gần như cùng lúc.

Trần Triển Tinh dùng chân khép cửa lại, hơi thở dồn dập và nặng nề.

Cổ cô cứng đờ, quay đầu lại nhìn.

Một màn đêm đen như mực, cô chẳng nhìn thấy gì.

Cô cố tình nắm lấy anh ta khi anh ta mở cửa, cố ý tạo cơ hội để những kẻ ngoài kia bắn. Cô đánh cược anh ta sẽ không bỏ mặc cô mà chạy thoát thân.

Cô đã thắng.

Anh ta đã trúng đạn...

Từ phía cầu thang, ánh sáng từ một chiếc đèn pin rọi tới: “Lục tiểu thư.”

Không trách được việc Bành An mãi mới xuất hiện. Khi tiếng súng đầu tiên vang lên, hắn đang tắm trong phòng. Mặc quần áo, dọn dẹp đồ đạc xong, hắn mới xuống lầu.

Ánh sáng đã rọi rõ, Lục Niệm thấy máu từ lưng Trần Triển Tinh chảy ra. Nhịp thở của anh ta từ gấp gáp chuyển dần sang yếu ớt.

Bành An vội đỡ lấy Trần Triển Tinh: “Tôi đã báo với luật sư Kim, người của chúng ta đang trên đường đến.”

“Đưa cô ấy đi…” Trần Triển Tinh cố kéo tay cô. Anh ta chẳng còn chút sức lực nào, đầu ngón tay chỉ khẽ lướt qua mu bàn tay cô.

Sắc mặt cô ẩn trong bóng tối.

Anh ta nói nhỏ tới mức khó nghe: “Nếu lần này tôi may mắn không chết, thì những ân oán của chúng ta…” Những lời sau đó dần mờ nhạt, anh ta nhắm mắt lại.

Cô đoán được ý của anh ta: nếu anh ta sống sót lần này, ân oán giữa hai người xem như xóa bỏ.

Bành An nhanh chóng cầm máu cho Trần Triển Tinh một cách đơn giản, hắn nói: “Lục tiểu thư, chúng ta đi từ cửa bên.”

Lục Niệm hỏi: “Anh ta chết rồi sao?”

Bành An đáp: “Tạm thời chưa.”

“Cảnh sát Trương vẫn còn ở ngoài.”

“Anh ta từng là người đứng đầu khóa bắn súng tại trường cảnh sát. Nếu cô ở đây, anh ta sẽ càng phân tâm.”

Ngay lúc đó, Trương Quân Năng xuất hiện bên ngoài cửa sổ: “Lục tiểu thư, tôi ứng phó được, cô mau đi đi.”

Lục Niệm nghiến răng, theo Bành An rời đi. Đi được vài bước, cô quay đầu lại.

Trần Triển Tinh nằm bất động, không một âm thanh, tựa như đã chết rồi.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.