🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Lục Niệm tiếp tục trêu chọc, bàn chân cô chạm từ bắp chân hắn rồi đi dần lên phía trên.

Khi gần chạm tới đầu gối, cuối cùng Bành An không nhịn được nữa. Hắn vội vã đặt bát xuống: “Tôi ăn no rồi.”

Nói xong, hắn lập tức đứng dậy, tránh né như trốn khỏi ôn thần, mặt đỏ bừng, quay về phòng khách. Cô cười khẽ hai tiếng, ánh mắt đong đầy thích thú.

Bành An đúng là món đồ chơi khiến cô vui vẻ nhất.

Cô tiếp tục cắn bánh trứng, đôi chân thon dài vẫn vắt chéo dưới bàn, khẽ đung đưa. Chiếc quần dài che kín, chỉ lộ ra phần mắt cá chân trắng mịn. Vết nứt trên da trước đây đã hoàn toàn hồi phục.

Lục Niệm đúng là một người đẹp.

Còn Bành An thì không có phúc để hưởng. Hắn ngồi trên giường, cảm giác bắp chân bị cô chạm vào vẫn nóng hổi, lan dần lên trên. Hắn lấy tay xoa xoa quần, làm nhăn cả vải, tới mức da thịt cũng đỏ ửng lên.

Người này đùa giỡn hắn mà cứ như đang đùa giỡn một chú chó con. Chỉ mới ở chung chưa đầy hai mươi bốn tiếng, nhưng phong thái mê hoặc ẩn hiện trong từng ánh mắt, nụ cười của cô đã khiến hắn không thể yên lòng.

Bành An tháo bớt khuy áo sơ mi, hít một hơi thật sâu, cố gắng bình tĩnh lại. Hắn quyết định trốn trong phòng, trừ ba bữa cơm thì sẽ không gặp cô.

Hắn ngồi trên giường, cảm giác hơi ấm từ bắp chân lan dần lên trên. Hắn vỗ vỗ trán mình, cảm thấy hơi nóng.

Những ngày này, lịch trình vất vả, cơ thể hắn trở nên nặng nề, không thoải mái lắm. Trước đó, hắn đã đổ lỗi cảm giác khó chịu này cho cái ôm của Lục Niệm.

Bây giờ, hắn cũng đổ lỗi cho cô, tất cả là vì cô đã cạ lên chân hắn.

Mọi chuyện cứ nối tiếp nhau xảy ra, mãi đến lúc này, Bành An mới được nghỉ ngơi. Hắn nằm xuống, thả mình ra.

Nhưng hai người sống chung, nào có thể dễ dàng tránh mặt nhau.

Chưa nằm xuống bao lâu, hắn đã nghe tiếng gõ cửa. Hắn mở mắt, đôi mắt sâu thẳm như biển khơi.

Tiếng gõ cửa không dừng lại. Lục Niệm không nói gì, chỉ đứng đó gõ “cốc cốc cốc”.

Bành An đành đứng dậy, hé mở cánh cửa. Hắn chen mình vào giữa cửa và khung, sẵn sàng đóng sập cửa ngay nếu cô có ý định bất thường.

Cô khoanh tay đứng đó: “Anh ra ngoài mua bữa trưa đi.”

“Tôi biết rồi.” Bành An gật đầu.

“Tôi kiểm tra bếp rồi, ông chủ để lại nửa bao gạo, đủ cho chúng ta ăn một thời gian. Trưa nay nhớ mua chút thịt, ít rau, thêm dầu ăn, muối và gia vị nữa.”

Bành An gật đầu, nhưng lại nói: “Tôi chưa từng đi chợ.”

“Anh chưa từng đi?” Cô ngẩng cao đầu. “Vậy tôi phải đi à?”

“Tôi mua đồ nấu sẵn cho cô. Dù đây không phải trung tâm thành phố, nhưng vẫn có tiệm mỳ, nhà hàng, hoặc quán ăn vỉa hè bán đồ ăn nhẹ kiểu Hồng Kông.”

Lục Niệm lắc đầu: “Về tài nghệ nấu ăn, anh thua xa Trần Triển Tinh.”

Bành An im lặng, chỉ mím môi.

Cô lại bật cười: “Nhưng trong việc rửa chén, anh có chỗ dùng. Nhớ rửa sạch hết nồi niêu xoong chảo ở đây nhé.”

“Được.” Với những yêu cầu này, hắn chấp nhận rất thản nhiên. Chỉ cần cô không đụng chạm tay chân, mọi chuyện đều dễ nói.

*

Hai người lại bận rộn trong bếp.

Lục Niệm nói chuyện với Bành An.

Hắn thỉnh thoảng đáp vài câu.

“Anh đeo sợi dây này bao lâu rồi?” Cô hỏi.

“Không lâu lắm.” Bành An cố ý tỏ ra thờ ơ, muốn tách bạch rõ ràng. Hiện giờ hắn đang đeo sợi dây này, như thể hắn rất trân trọng món quà của cô. Khi cúi xuống, kính tuột khỏi sống mũi, bàn tay dính đầy nước khiến hắn không thể đẩy kính lên.

Lục Niệm nhận ra điều đó, cô dùng hai ngón tay nâng gọng kính giúp hắn. Đáng ra hành động này chỉ dừng lại ở đó, nhưng cô cố tình dùng ngón tay gõ nhẹ vài cái lên trán hắn như muốn nhắc nhở hắn tỉnh táo.

Khi ngón tay chạm vào, cô cảm nhận được nhiệt độ khác thường.

Cô hơi khựng lại, rồi dứt khoát áp cả bàn tay lên trán hắn: “Sao anh nóng thế này?”

“Nóng à?” Bành An không cảm thấy gì, chỉ thấy cái chân vừa bị cô cạ vào lúc nãy mới thật sự nóng rực.

Lục Niệm rút tay về.

Bành An định thở phào thì cô bất ngờ nhón chân, áp trán mình vào trán hắn.

Gần như là mặt chạm mặt, khuôn mặt của cô hiện lên rõ ràng. Đôi mày dài và thanh tú, hàng lông mi dày cong vút ôm lấy ánh mắt tựa dòng suối trong. Đôi môi đỏ mọng như đóa hồng vừa nở, căng tràn sức sống.

Giống như đóa hoa hồng rực rỡ trong vườn, đang ở thời kỳ đẹp nhất, tươi tắn đến nao lòng.

Bành An chỉ biết rượu có thể làm tê liệt thần kinh, nhưng hắn không ngờ sốt cao cũng khiến cơ thể mình nặng trĩu. Muốn đẩy cô ra, nhưng dường như chẳng còn sức, suy nghĩ của hắn trở nên chậm rãi, chậm tới mức khuôn mặt gần gũi của cô như được khắc sâu vào ký ức.

Quá gần. Đầu mũi hai người gần như chạm vào nhau, và hắn lại ngửi thấy hương thơm thuộc về cô.

“Anh sốt rồi, nóng kinh khủng.” Lục Niệm giật lấy bát trong tay hắn, thấy hắn không phản ứng, cô cầm khăn lau khô tay cho hắn.

“Những cái bát kia…”

“Đừng rửa nữa.”

“Tôi phải đi mua thức ăn.”

“Mua cái gì mà mua, lên giường nằm ngay!” Cô vừa nói vừa đẩy hắn: “Đi đi đi.”

Bành An bị đẩy thẳng lên giường. Có lẽ sợ cô lại “ra tay” với mình, hắn dứt khoát tự nằm xuống trước: “Lục tiểu thư, buổi trưa cô muốn ăn gì?”

Lục Niệm cười nửa miệng: “Anh mà không nghỉ ngơi, trưa tôi sẽ hầm anh lên ăn.”

Nói xong, cô đi ra ngoài, xách theo một chậu nước lạnh, xuống lầu cắt một miếng vải hoa, rồi trở lại.

Bành An mở mắt một lần nữa, giọng khàn khàn: “Lục tiểu thư, tôi chỉ cần nghỉ ngơi một chút là được.”

“Im ngay.” Lục Niệm nhúng miếng vải vào nước lạnh, vắt khô, gấp lại thành hình vuông rồi đặt lên trán hắn: “Anh sốt từ khi nào?”

Hắn im lặng.

“Tôi đang hỏi anh đấy.”

Hắn liếc nhìn cô.

“Tôi ra lệnh cho anh trả lời.”

“Không biết.” Hắn nhắm mắt, suy nghĩ dần dần trống rỗng cho đến khi chìm vào giấc ngủ.

Hơi thở hắn cũng dần đều đặn.

Lục Niệm giúp hắn tháo kính, phát hiện không chỉ trán nóng. Cô chạm vào mặt, cổ, rồi nắm lấy tay hắn.

Cả người hắn đều đang sốt.

“Đúng là gà công nghiệp.” Cô lẩm bẩm, nhưng tay lại nhẹ nhàng thay miếng vải trên trán hắn liên tục.

Lông mày Bành An càng lúc càng nhíu chặt, mồ hôi thấm ra từ làn da, cô lau mãi cũng không hết.

Lục Niệm không nhịn được mà dùng ngón tay vuốt nhẹ qua đôi mày hắn.

Khi ốm, trông hắn cực kỳ ngoan ngoãn nhưng lại rất khổ sở.

Cái dáng vẻ yếu ớt như vậy, nếu sốt cao không hạ, để lại di chứng thì phiền toái to.

Trong tủ quần áo của căn phòng lớn vẫn còn vài món đồ của chủ nhà.

Lục Niệm lấy ra một chiếc áo vest xám cùng một chiếc mũ nâu. Cô đội mũ, kéo thấp vành che kín mày mắt.

Chủ nhà không phải người mập, thậm chí hơi gầy, nên áo vest chỉ hơi rộng trên người cô, không quá thùng thình. Cô cài khuy áo, sau đó xuống căn phòng nhỏ ở kho để kiểm tra.

Những thùng hàng trên kệ phủ đầy bụi.

Cô dùng tay quệt bụi, bôi lên mặt và áo mình. Sau đó nhìn vào gương rồi chỉnh lại.

Bộ dạng luộm thuộm như thế này chắc có thể qua mắt người khác.

Trước khi rời đi, Lục Niệm quay lại nhìn Bành An.

Hắn ngủ nhưng không yên giấc.

Cô không kìm được mà nắm lấy tay hắn, dù biết hắn không thể nghe thấy, cô vẫn cúi xuống nói khẽ bên tai: “Ngoan, tôi sẽ về ngay.”

Tối hôm qua, khi xe đi qua ngã tư, Lục Niệm chú ý thấy một bảng hiệu hiệu thuốc. Sáng nay, cô rời nhà và đi thẳng đến đó.

Cô cố tình hạ thấp giọng khi nói chuyện.

Ông chủ tiệm bận rộn, không ngẩng đầu lên: “Hử? Muốn gì?”

Phải nói rằng, điều bất tiện nhất ở Hồng Kông là Lục Niệm không biết nói tiếng Quảng Đông. Ông chủ rõ ràng cũng không biết tiếng phổ thông. Cô đành phải dùng giấy bút để trao đổi. Sau đó, cô hỏi chợ ở đâu.

Ông chủ tiện tay chỉ một hướng.

Ở rìa chợ rau, có vài người đàn ông trông ngổ ngáo đang ngồi xổm. Họ có khí chất giống hệt như Mã Lưu và Cường Mập, mang dáng vẻ ngang ngược hơn người thường.

Lục Niệm lập tức chọn con đường rẽ khác.

Bỗng cô nghe thấy một giọng đàn ông hét lên: “Ê, này!”

Cô bước đi không ngừng.

Tiếng bước chân càng lúc càng gần.

Lục Niệm siết chặt túi thuốc, lướt qua một người phụ nữ trung niên.

“Ba vị à.” Người phụ nữ trung niên lên tiếng bằng tiếng phổ thông trôi chảy.

Lục Niệm dựng tai lên nghe.

Một người đàn ông với giọng thô ráp cũng đáp lại bằng tiếng phổ thông: “Bà biết quy tắc ở đây không hả? Mở quầy bán rong, mở cửa hàng, hay bán rau trong chợ, đều phải được Bát Phong Đường chúng tôi đồng ý.”

“Tôi biết.” Người phụ nữ trung niên run rẩy nói: “Ba vị, ngày mai... ngày mai tôi nhất định sẽ đóng phí quản lý.”

“Bà nghe rồi chứ, cách đây hai hôm, Bát Gia đã tổ chức một hoạt động từ thiện. Các người biết Bát Gia tốt bụng, nên mới lấn tới như vậy, phải không?” Ác bá này lại đóng vai nạn nhân, đổi trắng thay đen.

Người phụ nữ trung niên: “Ba vị, hôm nay... thật sự tôi không gom đủ.”

“Có bao nhiêu thì nộp bấy nhiêu, số còn lại ngày mai tính tiếp. Làm ăn ở đây thì phải mở to mắt mà nhìn, thức thời mới là người khôn.”

Người phụ nữ trung niên: “Vâng, cảm ơn ba vị đã chỉ dạy.”

Lục Niệm rẽ vào ngõ khác, rời đi.

*

Tiếng chuông điện thoại bất ngờ reo lên, đánh thức Bành An. Hắn mò mẫm trên giường, lấy được kính và đeo vào.

Hắn ra khỏi phòng, cũng đoán được đầu dây bên kia là ai.

Kim Trường Minh nói: “Bành tiên sinh, đã lấy viên đạn ra khỏi người Trần tiên sinh, nhưng sức khỏe anh ấy rất yếu, vẫn còn hôn mê.”

“Bác sĩ nói thế nào?”

“Vẫn chưa qua được giai đoạn nguy hiểm.” Kim Trường Minh thở dài: “Tôi không dám báo với ông chủ Trần.”

“Bác sĩ có đánh giá khả năng tỉnh lại là bao nhiêu không?”

“Bác sĩ không dám chắc.”

Bành An hơi choáng váng, tựa vào tường: “Anh chăm sóc cậu ta cẩn thận. Ngoài ra, hãy sắp xếp hai người lanh lợi, đi điều tra tin tức của Ưng Ký. Trước khi Trần Triển Tinh tỉnh lại, mọi hành động khác của Vân Môn tạm thời dừng lại.”

“Rõ. Bành tiên sinh, anh cũng phải cẩn thận.” Kim Trường Minh cúp máy.

Bành An định quay về phòng thì cảm giác có gì đó không ổn.

Cửa phòng lớn đang mở, nhưng bên trong lại không có động tĩnh gì.

Hắn đi vào xem.

Quả nhiên, không thấy người đâu.

Hắn tìm tới phòng nhỏ, rồi gõ cửa nhà vệ sinh: “Lục tiểu thư?” Giọng hắn hơi khàn.

Yên lặng, không ai trả lời.

Hắn quay người đi xuống lầu: “Lục tiểu thư!”

Tầng dưới cũng không một bóng người. Trên quầy bày một mảnh vải cùng một chiếc kéo. Hoa văn trên vải giống hệt miếng vừa được đặt cạnh chậu nước.

Hắn lại gọi: “Lục Niệm!”

Cửa tiệm chỉ có hai tầng, rất rõ ràng, cô không còn ở đây.

Nhớ lại dáng vẻ đầy phong tình của cô, trong lòng Bành An trào lên một nỗi khó chịu. Giờ lại không thấy người đâu, hắn suy đoán có lẽ cô nghĩ hắn ốm không dậy nổi nên đã ra chợ...

Nghĩ vậy, hắn chuẩn bị đi ra ngoài.

Đúng lúc đó, cửa có tiếng động. Ai đó mở khóa, đẩy cửa vào, và hắn đụng mặt cô.

“Lục tiểu thư, cô có biết ra ngoài như vậy rất nguy hiểm không? Có thể Ưng Ký đã phát tán tranh hoặc ảnh của cô, toàn thành phố đang truy lùng cô.”

Lục Niệm ngỡ mình nghe nhầm. Giọng Bành An lạnh lẽo, giống như băng trên cành cây mùa đông chưa tan hết, rơi xuống đập vào lòng người.

Hắn khóa cửa, kéo cửa sập xuống: “Cô có bị ai theo dõi không?”

Cô hơi nâng vành mũ, để lộ đôi mắt sáng ngời: “Anh đang nổi nóng với tôi đấy à?”

Bành An: “...!”

“Anh dám nổi nóng với tôi?” Giọng cô còn lớn hơn.

Chỉ trong tích tắc, hắn lập tức xuống nước: “Không, tôi không... Lục tiểu thư, bên ngoài khá nguy hiểm…”

“Tôi rất cẩn thận, đã cải trang. Dù Ưng Ký có thế lực lớn ở Hồng Kông, cũng không thể xuất hiện khắp mọi nơi.”

“Phòng bệnh hơn chữa bệnh.”

“Anh bị sốt mới nguy hiểm. Bình thường anh đã không thông minh lắm, giờ mà sốt cháy đầu, thiêu luôn não thì xong đời.”

Bành An: “...”

Lục Niệm nói: “Tôi mua thuốc cho anh, uống xong thì nghỉ ngơi đi.”

“Tôi không sao, chỉ cần ngủ một chút là được—”

“Anh mà còn nói nhảm nữa, có tin tôi kéo quần anh xuống ngay bây giờ không.”

Bành An rùng mình.

Cô đe dọa: “Tôi sẽ làm nhục rồi giết anh.”

“Tôi tin, tôi tin!” Người phụ nữ này chuyện gì cũng làm được, đúng là cầm thú.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.