Bành An nghe thấy tiếng gõ cửa, mí mắt giật liên hồi.
Màn đêm thu lại ánh trăng, thiên nhiên giấu đi mọi ánh sáng.
Người đứng ngoài cửa là Lục Niệm, toàn thân cô chìm trong bóng tối đen kịt, u ám, nặng nề. Bóng cô in trên mặt đất tựa như không chỉ chịu trọng lượng của riêng mình mà còn mang theo một sức nặng khổng lồ, tựa ngàn cân rơi xuống.
Giọng cô đầy ngọt ngào: “Chưa ngủ đúng không? Dạo này anh bận quá rồi, tôi cắt ít trái cây mang qua cho anh bồi bổ.”
“Cảm ơn Lục tiểu thư.” Hắn định đưa tay ra nhận đ ĩa trái cây.
Nhưng cô không buông tay.
Cách hành động này rõ ràng mang ý đồ không tốt. Bành An cười gượng: “Lục tiểu thư, muộn thế này rồi, giữa trai đơn gái chiếc thế này, không tiện lắm đâu.”
“Tôi với anh ở cùng nhau bao lâu rồi mà anh vẫn còn ngại ngùng vậy sao?” Ánh sáng chiếu vào khuôn mặt Lục Niệm, cô nở nụ cười rạng rỡ.
Áp lực nặng nề từ bóng tối lập tức tan biến.
“Tôi và cô chưa kết hôn, trai gái nên giữ lễ nghĩa.” Vừa nói, Bành An vừa lùi ra xa hai mét.
“Anh không nói, tôi không nói, thì ai mà biết chúng ta thân thiết đến đâu?” Cô không buông tha: “Huống hồ, tôi chỉ mang trái cây cho anh thôi, đừng có mà vu oan bừa bãi.”
“Tôi không dám, không dám.”
“Sao còn không tránh ra?”
Bành An im lặng vài giây, rồi đứng qua một bên, trơ mắt nhìn cô bước vào không gian của mình.
Khi cô lướt qua.
Hắn ngửi thấy...
Trước đây, cô rất chú trọng mùi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/canh-buom-vai-mat-gia-oan-chuc/2743913/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.