🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Tháng Bảy, trận pháo kích liên tục nổ ra ở Thượng Hải.

Khi ấy, Liễu Chi từng lo lắng rằng sẽ không giữ được Thượng Hải, quân Nhật sẽ tấn công Tô Châu. Cô ấy vừa bày tỏ ý nghĩ này với ông bà Bành thì nhận được cuộc gọi từ Bành An.

Ba người họ nhanh chóng trốn đến Hồng Kông.

Với ông bà Bành, những người đã mất một đứa con trai và cảm thấy xa cách với đứa con trai còn lại, Liễu Chi là một người bạn đồng hành đáng quý.

Ông bà Bành vốn không kỳ vọng gì vào chuyện chung thân đại sự của con trai cả, họ nghĩ rằng dòng dõi nhà họ Bành sớm muộn gì cũng tuyệt tự.

Bà Bành tự an ủi mình: “Đang trong thời loạn lạc, nước mất nhà tan, nếu con cái sinh ra trong thời đại này, chưa chắc đã là chuyện tốt.”

Nhưng họ không ngờ, khi đến bến cảng Hồng Kông, người ra đón ngoài con trai mình còn có một người phụ nữ.

Điều càng khiến vợ chồng họ kinh ngạc là người phụ nữ này lại có bảy, tám phần giống với Liễu Chi.

Ông Bành sực tỉnh, nhớ ra lần đó ở trước tiệm bánh bao, người mà ông ấy nhìn thấy không phải là Liễu Chi. Khi ấy, ông ấy còn nghĩ rằng Bành An lôi kéo Liễu Chi rồi lại bỏ rơi, khiến ông ấy cảm thấy có lỗi với Liễu Chi.

Bà Bành vừa ngạc nhiên vừa vui mừng: “Đây là...?”

“Cháu chào bác trai, bác gái.” Lục Niệm cười nhẹ: “Lần trước gặp mặt, cháu và Bành An đã đùa một chút. Hôm nay ở đây, cháu muốn xin lỗi hai bác.”

Ông bà Bành nhìn nhau, trong mắt họ chứa đầy những cảm xúc dâng trào.

Bà Bành đáp lại: “Không sao đâu, An An đôi khi nghịch ngợm một chút mà thôi.”

An An? Nghịch ngợm? Lục Niệm quay đầu nhìn hắn.

Nhận thấy ánh mắt kỳ lạ của cô, Bành An ho khẽ một tiếng.

Lục Niệm mỉm cười: “Vâng ạ, đôi lúc anh ấy cũng nghịch ngợm thật.”

Chỉ nói vài câu, bà Bành đã thấy rất hài lòng về Lục Niệm. Cô gái xinh đẹp, giọng nói dễ nghe, thật xứng đôi với con trai bà.

Tuy nhiên, Lục Niệm tiếp tục: “Bác trai, bác gái, cháu chưa tự giới thiệu. Cháu tên là Lục Niệm.”

Bà Bành nghe tên, thấy có chút quen thuộc.

Ông Bành thay đổi sắc mặt, nhanh chóng nhớ ra điều gì.

Ngay sau đó, bà Bành cũng nhớ lại. Kẻ đã giết con trai út của họ chính là người mang cái tên Lục Niệm này.

Không khí bỗng trở nên nặng nề. Nụ cười trên mặt ông bà Bành cứng đờ, từ từ biến mất.

Liễu Chi cúi đầu, im lặng. Cô ấy hiểu rõ tính cách của Bành An. Những gì hắn làm, dù là cha mẹ hắn cũng không thể can thiệp.

Quả nhiên, trong khi mọi người xung quanh đều im lặng, chỉ có Bành An bình thản: “Gió ở bến cảng lớn quá, có gì lên xe rồi nói.”

Nói gì? Không ai nói gì. Đọc Full Tại Truyenfull.vision

Chiếc xe đưa họ đến một căn biệt thự, chính là nơi Bành An và Lục Niệm từng ở trong lúc chạy trốn.

Lục Niệm phát hiện ra, Bành An đã nói dối. Đây chẳng phải nhà bạn bè gì cả, mà chính là nhà hắn.

Đồ lừa đảo.

*

Lục Niệm, như đã quen, đi pha trà.

Ông bà Bành ngồi ở vị trí chính giữa trong phòng khách, thở dài thườn thượt.

Ông Bành khẽ nói: “Thật đúng là nghiệt duyên.”

Trên mặt bà Bành đã không còn chút niềm vui nào.

Lục Niệm bưng ấm trà và tách trà ra: “Bác trai, bác gái, chuyện của cháu đã làm hai bác phải bận lòng. Khi cháu ở núi Đông Ngũ, hai bác đã chăm sóc cháu rất nhiều. Cháu xin kính hai bác một chén trà.”

Ông bà Bành đối mặt nhìn nhau.

Ông Bành nói: “Lục tiểu thư, cô và chúng tôi không còn liên quan gì tới nhau nữa. Chúng tôi cũng không hề chăm sóc gì cô. Trà này xin miễn.”

Hóa ra, khi đó Bành An nói là nghe lệnh cha mẹ đến núi Đông Ngũ, tất cả đều là nói dối. Lục Niệm nhìn qua hắn.

Bành An vẫn bình thản như không. Những lời nói dối lớn nhất đã bị vạch trần, những chuyện nhỏ nhặt còn lại chẳng đáng gì.

Ông bà Bành mãi vẫn không nhận tách trà của Lục Niệm.

Lục Niệm đặt tách trà xuống bàn trà: “Hai bác ngồi thuyền đến đây, chắc mệt rồi. Hôm nay nghỉ sớm đi ạ.”

Ông Bành nghe vậy, không lẽ cô đã trở thành nữ chủ nhân của nơi này?

Bành An đút một tay vào túi quần, trông như chẳng liên quan gì đến chuyện này.

Ông Bành không nhịn được mà gọi: “Bành An.”

Lúc này, Bành An mới nói: “Liễu Chi, sắp xếp cho cha mẹ tôi nghỉ ngơi đi.”

“Vâng, thưa Bành tiên sinh.” Liễu Chi lễ phép đáp.

*

Bành An và Lục Niệm không ở lại dùng bữa, tránh làm ông bà Bành thêm khó xử.

Bà Bành cảm thấy không thể để Lục Niệm bày ra dáng vẻ nữ chủ nhân, nên đi theo tiễn khách.

Khi hai người đã đi ra ngoài, bà Bành đóng cửa lại.

Lục Niệm bất ngờ hỏi: “Liễu tiểu thư vẫn luôn ở bên bác trai, bác gái sao?”

“Đúng vậy.” Bành An mở cửa xe cho cô.

“Anh sắp xếp cô ấy ở bên họ?” Lục Niệm vịn vào cửa xe, nhưng chưa lên.

“Cha mẹ tôi cần có người chăm sóc, mà họ cũng quý mến Liễu Chi.”

“Anh nghĩ mình cứ độc thân mãi, nên đã giao Liễu tiểu thư cho cha mẹ anh làm con dâu? Đến khi nào anh cần phải kết hôn sinh con, chẳng phải sẽ lấy Liễu tiểu thư…”

“Lục tiểu thư, đừng ăn nói lung tung. Tôi và Liễu tiểu thư không có gì cả.”

“Còn tôi và anh thì sao?”

“Tôi vẫn luôn ở trên thuyền của Lục tiểu thư.”

“Nếu tôi đá anh xuống thuyền thì sao?”

“Tôi sẽ chèo thuyền đuổi theo.”

Lục Niệm cười ngọt ngào, lúc này mới lên xe.

*

Sau cánh cửa, bà Bành nghe loáng thoáng đoạn đối thoại này, lại thở dài.

Quay vào, bà ấy gặp ông Bành, cả hai cùng lắc đầu.

Tách trà đã nguội, Liễu Chi lại đi đun nước sôi.

Bà Bành thở dài một tiếng: “Ông còn nhớ khi chúng ta trở về Tô Châu, có mấy trưởng bối đến nhà, nói chuyện về đạo đức nhân phẩm của Bành Châm... Tôi mới biết, Bành Châm đúng là đứa con hư... Nhưng nó vẫn là con trai chúng ta.”

“Thế mà Bành An lại thích người phụ nữ đó.” Ông Bành thở dài: “Đi thuyền mấy ngày, mệt rồi, nghỉ ngơi đi.”

Bà Bành lại nói: “Lúc đó tòa xử án, tôi muốn đến xem mặt kẻ tên Lục Niệm, chính ông ngăn tôi. Làm sao tôi biết, cô ta lại giống Liễu Chi như vậy.”

Nếu khi đó bà ấy đã gặp Lục Niệm, bà ấy sẽ không bao giờ giữ Liễu Chi bên mình.

Liễu Chi lại mang gương mặt giống với kẻ giết con trai mình.

Bà Bành không biết phải đối diện thế nào với Lục Niệm, cũng không biết đối diện thế nào với Liễu Chi.

Vài ngày sau, ông bà Bành suy nghĩ kỹ rồi gọi điện cho Bành An, bảo hắn về ăn cơm.

Bà Bành nói: “Nói thật, An An à, con với Lục tiểu thư... thế nào rồi?”

Bành An đáp một cách hờ hững: “Con với cô ấy bây giờ chẳng có gì cả.” Rõ ràng chỉ là một màn kịch mà Trần Triển Tinh cảm thấy cực kỳ thú vị.

Bà Bành không tin. Con trai bà ấy trước giờ chưa từng nhìn ai bằng ánh mắt đặc biệt, mà nay Lục tiểu thư lại có ý nghĩa to lớn như vậy. Có lẽ, đứa con trai ngại ngùng này đang trong giai đoạn chớm nở tình cảm. Bà ấy cười nhẹ: “Nhớ đến ăn trưa nhé, dẫn cả Lục tiểu thư đến nữa.”

Cúp máy, bà Bành quay sang nói với ông Bành: “An An là con cháu duy nhất còn lại của nhà họ Bành. Khó khăn lắm thằng bé mới để ý một cô gái, tôi không nỡ phá hoại đôi uyên ương này. Dạo trước gặp Lục tiểu thư, tôi bối rối không biết phải làm gì. Nhưng nghĩ kỹ lại, nếu thật sự theo đạo lý thiện ác báo ứng, thì cái chết của Bành Châm nhà ta không oan.”

Sự thật là vậy.

Lỗi của Lục Niệm bị quy là phòng vệ quá mức, nghĩa là người gây sự trước chính là Bành Châm.

Trước khi Lục Niệm bị kết án, ông bà Bành đã bàn bạc kỹ chuyện này. Lúc đó, họ quyết định không muốn dính dáng gì đến cô nữa.

Nhưng những ngày gần đây, nỗi nhớ Bành Châm ùa về khiến họ đau lòng khôn nguôi.

Dẫu vậy, ông bà Bành vẫn là những người biết lý lẽ. Ông Bành gật đầu, thở dài: “Chỉ trách chúng ta đã dạy con không tốt.”

*

Sau khi đã điều chỉnh tâm trạng, lần gặp lại Lục Niệm này, ông bà Bành dù không được tự nhiên nhưng đã tỏ ra hòa nhã hơn.

Dù sao đi nữa, hành động của con trai mình không đúng, còn cô gái trước mặt là người chịu thiệt thòi. Bà Bành lấy hết can đảm để nói: “Lục tiểu thư, lúc đó để cô chịu ấm ức rồi.”

Bành An lập tức đứng chắn trước Lục Niệm, giọng điềm nhiên: “Chuyện đã qua đừng nhắc lại nữa.” Nếu không, vết thương của Lục Niệm lại bị rách ra.

Cả nhà ngồi xuống dùng bữa.

Thật ra cũng chẳng có nhiều lời qua tiếng lại.

Sau bữa cơm, Lục Niệm ngồi ở một góc sân, nhớ lại không lâu trước đây, họ đã từng chạy trốn từ nơi này. Thế mà giờ đây, cảnh vật lại giống như ở một thế giới khác.

Bà Bành muốn trò chuyện với cô, nên một mình bước tới, bà ấy cũng thay đổi cách xưng hô: “An An không giỏi hiểu tâm tư con gái, có lúc sẽ không chăm sóc chu đáo cho cháu.” Ví dụ như lúc ăn cơm vừa rồi, hắn chỉ giữ vẻ mặt lạnh tanh.

Lục Niệm đứng lên, cười nhẹ: “Hóa ra từ nhỏ anh ấy đã như vậy.”

“Đúng thế.”

“Bác gái, bác ngồi đi ạ.”

Bà Bành ngồi xuống, thở dài: “Từ nhỏ An An đã không chơi cùng ai. Tôi cứ nghĩ cả đời nó sẽ chẳng có cô gái nào. Không ngờ, duyên phận đã định, nó chờ cháu bao nhiêu năm nay rồi.”

Lục Niệm dựa vào thân cây rồi hỏi: “Vì sao anh ấy không chơi với ai?”

“Tính tình trầm lặng.” Đọc Full Tại Truyenfull.vision

Lục Niệm nghĩ, người làm mẹ này có lẽ không thật sự hiểu con trai mình.

“Nếu khi chưa được cho phép mà người khác chạm vào nó, thì nó sẽ khó chịu. Hồi nhỏ, cái miệng nhỏ ấy có thể phụng phịu cả nửa ngày. Lâu dần, không ai muốn chơi với nó nữa. Nó luôn một mình, rất cô đơn. Bác sĩ nói rằng nó có khúc mắc trong lòng. Sau đó, chúng tôi gặp một bác sĩ người ngoại quốc, ông ấy nói An An thuộc dạng…” Bà Bành lấy ra một tờ giấy: “Tôi không biết đọc, nhưng bác sĩ đã viết vào đây.”

Lục Niệm nhận lấy tờ giấy.

Trên giấy là một dòng chữ tiếng Anh: Autism Spectrum Disorder(*).

(*) Autism Spectrum Disorder (ASD),hay Rối loạn Phổ Tự kỷ, là một rối loạn phát triển thần kinh kéo dài suốt đời, ảnh hưởng đến cách một người giao tiếp, tương tác xã hội và xử lý thông tin. ASD không phải là một bệnh, mà là một tập hợp các đặc điểm và hành vi, trong đó mức độ ảnh hưởng có thể khác nhau từ nhẹ đến nặng. Các đặc điểm chính của ASD là Khó khăn trong giao tiếp và tương tác xã hội; Hành vi, sở thích lặp lại và hạn chế; Phạm vi triệu chứng rộng: Các triệu chứng có thể xuất hiện sớm, thường là trước 3 tuổi, và tồn tại suốt đời. Một số người có khả năng nhận thức cao (thường gọi là “tự kỷ chức năng cao”),trong khi những người khác có thể cần hỗ trợ đáng kể trong cuộc sống hàng ngày.

“Vị bác sĩ người ngoại quốc nói đây là một vấn đề nghiên cứu mới, tạm thời chưa có cách chữa. Nhưng hôm nay tôi thấy An An rất gần gũi với cháu. An An nhà chúng tôi là người xuất sắc nhất trong các bạn cùng trang lứa.” Bà Bành giơ từng ngón tay lên đếm: “Lòng dạ lương thiện, hiếu thảo với cha mẹ, kinh tế ổn định, trừ việc ít nói ra thì không có tật xấu nào lớn cả.”

“Vâng.” Câu trả lời của Lục Niệm có phần hờ hững.

“Duyên phận ấy mà, một vật khắc một vật. Vừa rồi cháu nắm tay nó, nó không khó chịu chút nào.” Bà Bành cười: “Tôi nhìn ra được, An An rất thích cháu.”

Đúng lúc đó, Bành An bước ra, cặp kính gọng vàng phản chiếu ánh sáng, gương mặt tuấn tú càng thêm phần xuất chúng.

Lục Niệm nhìn hắn, nở một nụ cười.

Hắn vẫn giữ vẻ điềm tĩnh và lạnh nhạt.

Bà Bành không chịu được, gọi lớn: “An An.”

Hắn đáp: “Con tên Bành An.”

Lục Niệm gọi một tiếng: “An An.”

Hắn quay người bỏ đi.

Bà Bành ngượng ngùng. Vừa mới nói con trai mình thích cô gái này, thế mà giờ lại bày ra vẻ mặt lạnh nhạt. Bà ấy vội gọi: “Con trai, quay lại đây.”

Nhưng Lục Niệm lại cười vui vẻ. Bộ dạng không vui vừa rồi của hắn, giống như một con gà công nghiệp đang cố gắng chịu đựng sự tức giận.

Đến lúc này, bà Bành đã tin rồi. Chuyện nhân duyên, một bên nguyện đánh, một bên nguyện chịu, thật sự có cô gái thích một người đàn ông lạnh lùng như vậy.

*

Ra khỏi căn nhà, lên xe, Bành An mới hỏi: “Hai người nói chuyện gì vậy?”

“Bà ấy nói, từ nhỏ đến lớn anh không gần gũi ai. Tôi là ngoại lệ duy nhất.”

Hắn vẫn giữ khuôn mặt lạnh lùng.

Lục Niệm khẽ cười: “Hóa ra anh đã để ý tôi từ lâu rồi, phải không?”

“Không có.” Bành An đẩy gọng kính, ánh mắt bất chợt nhìn về phía trước, nơi có một bóng người. Ánh mắt hắn dừng lại.

“Bành An.”

Vừa quay đầu lại, Lục Niệm đã tháo kính của hắn xuống. Hắn hơi nheo mắt, gương mặt cô trở nên mờ nhạt.

Nhưng rất nhanh, hình ảnh lại dần rõ ràng.

Cô đang tiến đến gần. Đôi mày tinh tế của cô, cùng vẻ đẹp rực rỡ, đang áp sát.

Trước mắt hắn chỉ còn lại màu sắc của cô. “Lục…” Hắn định nói, nhưng môi cô đã kịp áp lên môi hắn.

Bành An vốn không thích sự tiếp xúc giữa người với người. Hắn không thích phụ nữ, cũng không thích đàn ông.

Tại sao hắn lại nhấn mạnh việc không thích phụ nữ? Vì dù hắn và Trần Triển Tinh thân thiết thế nào, hai người cũng sẽ không nắm tay nhau.

Nhưng giữa nam và nữ, môi kề môi, lưỡi chạm lưỡi, như muốn đảo lộn cả trời đất, thật là một chuyện cực kỳ ghê tởm. Chưa kể, khi đối diện tr@n trụi, mất kiểm soát vì d*c vọng, lại càng khó chịu hơn.

Thế mà khi cô áp sát, Bành An chỉ nghĩ, từ xưa nam nữ vốn khác nhau, phụ nữ cái gì cũng mềm mại hơn, kể cả đôi môi.

Ánh mắt của Lục Niệm liếc về phía trước.

Đổng Mạnh đã rời đi.

Cô định tách ra, nhưng vòng tay của hắn đã siết chặt eo cô lại.

Cô bị ép phải kề sát đôi môi hắn.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.