Bành An là người đàn ông có quy tắc.
Vừa rồi cô chỉ áp sát hắn.
Hắn cũng vậy, không cắn, không li3m.
Hai người như hai đám bông gòn ép sát vào nhau. Rõ ràng hơi thở của đối phương đã phả lên chóp mũi, nhưng không ai đưa lưỡi ra cả.
Trong khoảnh khắc môi chạm môi, vang lên vài âm thanh rất nhỏ, yếu ớt, nhưng lại át hết mọi tiếng ồn ào ngoài xe.
Bàn tay của Bành An từ eo cô trượt lên, giữ lấy gáy cô.
Cô đeo chuỗi ngọc bích do hắn tặng. Hắn khẽ kéo sợi dây, rồi luồn tay vào mái tóc cô. Hắn nhẹ nhàng hút lấy môi dưới của cô.
Cô khẽ kêu lên một tiếng “ưm”, như r3n rỉ, cũng như đang cầu xin.
Hắn chăm chú m út môi cô vài lần. Chỉ đến khi nghe thấy tiếng người đi đường lớn tiếng, hắn mới buông tay.
Lục Niệm tưởng có thể lùi lại.
Không ngờ lại bị hắn giữ chặt, lần này hắn chạm môi cô thêm vài lần nữa, sau đó mở miệng nói một cách nghiêm túc: “Lục tiểu thư, về thôi.”
“Lái xe cẩn thận.” Cô ngồi thẳng lại, đôi môi đỏ thẫm vì được hắn làm cho trở nên mềm mại.
Bành An vuốt nhẹ đôi môi. Có vẻ như không thấy ghê tởm lắm.
*
Đến nay, Trần Triển Tinh đã dưỡng thương tròn một tháng...
Trong suốt thời gian này, anh ta hoàn toàn không nghe lời bác sĩ.
Hôm nay, bác sĩ lại nhắc nhở: “Trần tiên sinh, anh cần cai thuốc, bỏ rượu.”
“Tôi đã bỏ sắc rồi.” Trần Triển Tinh đáp lời, chẳng liên quan gì cả.
Trên bàn bên cạnh có một bao thuốc lá và
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/canh-buom-vai-mat-gia-oan-chuc/2743930/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.