Lý Tịnh sắp đến trước cửa viện Chính Dương cung…
“Thất ca!” Bên cạnh vang lên một tiếng gọi.
Từ hành lang cạnh đó, một nữ tử bước ra.
Hắn dừng bước, nghiêng đầu nhìn sang, mãi đến khi nàng ta đi tới trước mặt.
Nữ tử vận áo choàng đỏ thẫm viền lông trắng, đầu đội mũ lông trắng, viền mũ còn gắn trang sức sáng lấp lánh.
Lông mày thanh tú, môi tô son đỏ rực. Cả người toát lên vẻ quý phái mà kiêu kỳ.
Nếu chỉ nhìn thoáng qua, còn tưởng là…
Nhưng Lý Tịnh sao có thể nhận nhầm? Chỉ là Đông Thi bắt chước Tây Thi mà thôi.
Tuy vậy, trong lòng hắn vẫn không khỏi thầm thở dài: Nhìn nàng ta hiện tại, ai còn có thể tưởng tượng nổi, năm xưa nàng từng là một tiểu nha đầu tự ti rụt rè, nét mặt cau có, suốt ngày rơi lệ, sợ người như sợ cọp, đến cả dáng vẻ của cung nữ cũng chẳng bằng!
Khóe môi hắn bất giác hiện lên nét cười giễu cợt…
Người vừa tới gần, lập tức một mùi hương nồng nặc xộc vào mũi.
“Thất ca!” Giọng nàng ta khẽ run.
Người này, chính là Ngọc An công chúa – con gái ruột của Giang hoàng hậu, cùng mẹ với Thái tử.
“Chuyện gì?” Lý Tịnh vẫn giữ vẻ mặt lãnh đạm như thường, giọng nói nhàn nhạt hỏi.
“Thất ca mạnh khỏe chăng. Ngọc An muốn hỏi… Thất ca, Đông Phương… chàng ấy… vẫn bình an chứ?” Giọng nói đầy thương cảm, xen lẫn bất lực, khiến người ta khó lòng làm ngơ.
“Phò mã có khỏe hay không, công chúa chẳng rõ, lại tới hỏi bản vương?” Lý Tịnh rõ ràng biết rõ, song
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/canh-cao-kho-voi-huu-kien-dao-hoa-ngu/2839281/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.