Mặc Y hành lễ, tiễn Tề Vương rời đi.
Lúc này nàng mới nhận ra, hình như cả hai người họ đều là kiểu ít nói…
Cuộc gặp gỡ này, sao mà kỳ lạ và bất ngờ quá… Về sau cũng sẽ như vậy chăng?
Nàng ngồi xuống, lại rót một chén trà uống cạn, rồi bắt đầu đi lại trong phòng.
Một lát sau, Triệu ma ma trở về.
Chắc hẳn bà cố ý tránh đi, để mình và Vương gia có cơ hội trò chuyện riêng.
“Bình thường, chúng ta sẽ học ở chỗ này. Cô nương có thể đến sau bữa sáng, ăn trưa tại đây. Trong phòng trong có chỗ nghỉ tạm. Trước bữa tối sẽ về. Nếu gặp mưa gió hay thời tiết xấu, cũng có thể nghỉ ở nhà một ngày.
Về phần bài học, vẫn như trước, cầm kỳ thư họa thì ta không tinh thông, sẽ không dạy. Ta sẽ giảng cho cô nương về trà đạo, hương đạo. Khi cần, sẽ mời các sư phụ đến dạy về hội họa, giám định vật quý, nhận biết châu báu, vải vóc.
Nhưng chủ yếu, là phải học quản lý sản nghiệp, nội vụ, và giao tiếp xã hội.
Hiện tại, phần sản nghiệp thì cô nương chưa thể tiếp xúc.
Nội vụ gồm việc quản lý người và đồ, cùng toàn bộ hoạt động hằng ngày trong Vương phủ.
Còn giao tiếp thì cần hiểu rõ hoàng tộc, tông thân, thế gia kinh thành – phần này vô cùng phức tạp.
Nhưng cô nương cũng đừng lo, Vương phủ chúng ta chỉ có vài mối quan hệ quan trọng không được sai sót. Những thứ khác thì cũng không quá khó.
Một người dù giỏi đến đâu cũng không thể biết và
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/canh-cao-kho-voi-huu-kien-dao-hoa-ngu/2840045/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.