Cô gái vừa dứt lời, cả người đều giữ im lặng. Charles muốn rời đi luôn, hắn không thích bầu không khí gượng gạo này.
Khi hắn thử đứng lên, cô gái không hề ngăn cản. Charles mang theo đồ đạc đi tới quầy thủ thư.
Nhìn bóng lưng Charles rời đi, cô gái như cảm thấy một nỗi buồn man mác.
Thời còn học đại học, Charles vẫn luôn theo đuổi cô. Hắn khác với những gã trai khác đang tán tỉnh cô, bởi vì cô hiểu rõ một điều rằng, Charles luôn mong muốn được chung sống với cố, và chỉ cần cô gật đầu thôi là hai người sẽ chính thức kết hôn.
Còn những gã trai khác chỉ nhìn vào cái túi tiền của cô mà thôi. Kết hôn ư?
Phần lớn trong số họ không có suy nhĩ này, họ chỉ muốn một cuộc sống thú vị, tươi mới, muốn hưởng thụ ánh mắt ước ao của người khác mà thôi.
Cuối cùng cô không trở thành bạn gái của Charles, cũng không trở thành món đồ trang sức của những gã trai khác. Cô đã trở thành một nữ doanh nhân hơn ba mươi tuổi, với sự nghiệp thành công. Hơn nữa cô còn là tình nhân của một nhân vật có máu mặt.
Điều này thì có đáng xấu hổ không? Không. Thân thể của cô, cuộc đời của cô, cô muốn sống như thế nào thì sẽ sống như thế đo.
Hơn nữa đây không phải mục tiêu cả đời của cô, việc làm tình nhân của người khác chỉ là bàn đạp để cô tiến vào xã hội thượng lưu.
Trước kia, khi gặp Charles, cô thường cảm thấy một nỗi buồn vô vớ, sự đau khổ và vui vẻ đều
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/canh-cong-phan-chieu/910285/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.