Lương Ly ngồi trên bậc thang ở cửa ga xe lửa, chú Lưu nói với cô, bây giờ mới năm giờ sáng, tàu sớm vào ga nửa tiếng, ông còn coi đó là chuyện oanh liệt để kể.
Lương Ly cảm thấy bầu trời Thượng Hải giống như một quả trứng vịt muối sống, úp lên vô số mái nhà dốc màu gạch đỏ xám tro, từ lớp vỏ xanh nhạt mỏng tang rịn ra một vầng sáng vàng nhạt mà chắc nịch.
Một bầy bồ câu vỗ cánh bay lượn đuổi nhau xa dần, tiếng gù ù ù mang theo dư âm kéo dài, vang vọng bốn phía, thành phố vừa tỉnh giấc, âm thanh lớp lớp nối nhau, tiếng quét đường, tiếng leng keng xe đạp, tiếng xe điện cán nắp cống vang uỳnh uỳnh, một người đàn bà mặc váy rộng tay ngắn, ngồi xổm dưới vòi nước cọ bồn cầu, vì dùng sức, thịt trên cánh tay trắng toát rung lên bần bật.
Bên đường là một dãy tiệm nhỏ kéo chặt cửa cuốn, trước quán ăn sáng đã tụ tập người, có thể thấy từng chồng xửng tre nâu tỏa khói mịt mờ, giỏ sắt chiên quẩy vừa thả vào đã bị mua hết ngay, một ông chú xách cái nồi nhôm hai quai định mua sữa đậu nành, ông mặc áo ba lỗ trắng đã giãn, lưng đầy lỗ thủng lớn nhỏ, vậy mà vẫn có vẻ tự đắc.
Chú Lưu chen ra từ trong đám đông, ngồi xuống cạnh cô, đưa cho cô một nắm xôi, còn mình thì ăn bánh kẹp quẩy, vừa ăn vừa an ủi: “Đừng lo, ngoại con sắp tới rồi!”
Lương Ly chẳng vui vẻ gì, nhưng cô vẫn ăn hết nắm xôi, rồi lén gãi mấy cái
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/canh-dep-luong-tran-dai-co-nuong/2903817/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.