Mẹ Thẩm nói với Lương Ly, lầu hai là nhà của dì Trần, ban nãy chính bà ấy bồng con.
Lầu ba có hai hộ, một hộ họ Tôn, một hộ cho ông chủ tiệm mì bò thuê, lầu bốn có ba hộ, bên trái là nhà bác Diêu, bên phải thì bác Diêu cho một nữ sinh của Nhạc viện thuê, còn gian giữa mới là nhà của bọn họ.
Mẹ Thẩm kéo cánh cửa lưới màu xanh lá của người đưa thư, hối Lương Ly mau vô trong, kẻo muỗi bay vào.
Lương Ly vội bước nhanh hai bước, sau lưng vang lên một tiếng “rầm” khi cửa khép lại, liền nghe bảo: “Đổi dép!”
Trước mặt cô đặt sẵn một đôi dép lê màu xanh mới tinh, cô tháo quai sandal ra, thay vào, thấy ngoại đem đôi giày da đặt vào tủ cạnh cửa, bèn cũng bắt chước làm theo.
Một người đàn ông cao to, chỉ mặc quần đùi, để trần nửa người bước ra theo tiếng động. Anh ta tên là Thẩm Hiểu Quân, đứng ở cửa ngăn giữa tiền sảnh và phòng trong, giống hệt một bức tường dày chắn ngang, ánh sáng len qua khe hở, thấy bụi nhỏ li ti bay lượn như côn trùng, khiến Lương Ly dụi dụi mắt.
Mẹ Thẩm hơi lạ lẫm hạ giọng hỏi: “Bữa nay không đi làm sao?”
Anh ta gật đầu: “Mấy bữa trước thay ca cho Tiểu Lý, bữa nay nghỉ.”
Mẹ Thẩm thở phào, nghiêng người giới thiệu với Lương Ly: “Đây là cậu của con.”
Rồi quay sang anh ta nói: “Gọi nó là A Ly. Mau mặc áo ba lỗ vô, trước mặt con gái mà coi bộ dạng gì vậy!”
Lương Ly nghe xong khẽ cười một tiếng.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/canh-dep-luong-tran-dai-co-nuong/2903820/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.