Thiếu niên theo bản năng muốn đứng dậy, lại nghe phía sau vang lên một tiếng gầm như sư tử: “Quỳ yên đó, dám bò dậy tao bẻ giò mày liền.”
Cậu hiển nhiên có phần kiêng dè, lưng thẳng tắp không dám nhúc nhích, ngẩng mắt nhìn chằm chằm cô bé trước mặt, nhỏ thó lại gầy nhom, hai bím tóc xơ xác, khuôn mặt tròn, mái ngố cắt thành từng vệt, hằn đôi mí khi khóe mắt hơi nhướng lên cong vút, chắc chắn đã khóc qua, đôi mắt như vừa rửa qua nước, đôi môi chúm chím đỏ hồng, mặc cái áo sơ mi nhỏ trắng điểm hoa xanh, quần xanh lam, đầu gối mỗi bên vá một con thỏ trắng nhỏ. Trên vai đeo chéo cái cặp học trò màu xanh cỏ, thêu ngôi sao năm cánh.
Lương Ly cũng đang ngó cậu, tóc cắt rất ngắn, nổi bật nhất trên mặt là đôi chân mày, đen rậm, vừa nhìn đã thấy ra vẻ nghịch ngợm phá phách, khó trách bị má cầm chổi rượt đánh. Cô còn con nít mà, khóc thì khóc, mà rốt cuộc vẫn nhịn không được cười.
Hễ cô cười lên, khóe miệng hiện ra hai lúm đồng tiền nhỏ, ngọt ngào thấy rõ. Thiếu niên chau mày, cha từng nói, đàn ông dưới gối có vàng, quỳ trời quỳ đất quỳ cha, chớ có quỳ đàn bà… Thế là cậu trừng mắt hằm hằm nhìn cô, bĩu môi hất hất sang bên, ý bảo cô tránh ra, đừng có quấy!
Mẹ Thẩm bèn cười hỏi: “Tiểu Trần bớt giận đi, thằng hai lại gây họa rồi hả?”
Ông chú đang ăn cơm sủi bọt cũng góp lời khuyên: “Con trai nhỏ nhỏ đó, như khỉ con vậy hà, bỏ qua
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/canh-dep-luong-tran-dai-co-nuong/2903819/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.