Mẹ Thẩm gắp hai cái đùi gà to bỏ vô chén của Lương Ly.
Sắc mặt Trương Ái Ngọc hơi đổi, Thẩm Hiểu Quân liền gắp một cái cánh cho vợ, còn mình thì ăn cái đầu gà.
Bảo Trân gặm cái chân gà nhỏ xíu, vừa cười vừa hỏi: “A Ly, ở bên Tân Cương mấy người có ăn gà hông?”
Lương Ly đáp: “Mẹ con tự nuôi gà đó, toàn là gà con từ bên Liên Xô đem về, lông trắng, mào đỏ, mỏ nhọn vàng, dữ lắm, biết đập cánh bay lên mổ vô đầu người, thịt ăn cũng đặc biệt thơm. Có lần mẹ nuôi cả chục con, mà gặp trận dịch gà, chỉ một đêm chết sạch.”
Bảo Trân nói: “Chị ấy thiệt là giỏi nha!”
Lương Ly nhắc tới mẹ liền hứng hẳn lên: “Đương nhiên rồi! Mẹ ngoài đi làm còn vô rừng nguyên sinh chặt cây, mùa đông thì đục băng bắt cá, đào hầm để rau, xây tường lửa… cái gì cũng làm hết.”
Bảo Trân nói: “Vậy chị cả……”
Mẹ Thẩm sớm đã nghe mà rơm rớm nước mắt, nghiêm giọng quát: “Ăn uống không lo, suốt ngày cái miệng không ngừng được phải không, không ăn thì cút!”
Bảo Trân bực dọc lầm bầm: “Mỗi lần nhắc tới chị cả, mẹ lại y như thần kinh vậy.”
Thẩm Hiểu Quân trừng mắt: “Còn nói nữa, ngứa da muốn ăn đòn hả?!”
Bình thường Trương Ái Ngọc sẽ đứng ra hòa giải, nhưng hôm nay chẳng hiểu sao lại chẳng nói một lời, nét mặt ngẩn ngơ.
Trong phòng bỗng yên tĩnh hẳn, chỉ nghe cái quạt máy quay phành phạch.
Lương Ly gặm cái đùi gà, thấy không thơm bằng gà kho mẹ nấu.
Từ nhà nào đó vẳng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/canh-dep-luong-tran-dai-co-nuong/2903822/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.