Thì ra là bạn trai của Thẩm Bảo Trân, tên Triệu Khánh Văn.
Anh mang tới một lon Lạc Khẩu Phúc, một lon tinh chất cúc, thêm một bọc nhựa táo. Thẩm Hiểu Quân đứng dậy đón lấy.
“Mà đâu phải người ngoài, mua chi mấy thứ này làm gì? Phí tiền đồng thau.” Mẹ Thẩm gọi ảnh ngồi xuống bàn ăn, húp canh gà.
Trương Ái Ngọc múc cho anh một tô đặt trước mặt. Triệu Khánh Văn nói cảm ơn, cười hỏi: “Bảo Trân đâu?”
Thẩm Hiểu Quân mở cho anh một chai nước chanh có ga, anh xua tay hỏi: “Có trà hông?”
“Có chớ! Hiểu Quân, trên tủ năm ngăn, cái lon bánh màu xanh lục đó có Bích La Xuân, lấy ra pha một bình!”
Mẹ Thẩm lại nói: “Bảo Trân đi qua nhà hàng xóm coi phim bộ Người Trong Hành Trình. A Ly, lại đây nào!”
Đợi Lương Ly bước tới, bà giới thiệu: “Đây là con gái lớn của dì, bữa nay mới từ Tân Cương trở về. A Ly, gọi chú đi!”
Thẩm Hiểu Quân giỡn: “Gọi gì mà chú, phải kêu dượng mới đúng!”
Triệu Khánh Văn cũng bật cười, nhìn sang Lương Ly, bất chợt bảo cô nghiêng nửa mặt về phía đèn neon: “Chỗ này mọc một miếng lang ben đào rồi.”
“Thiệt hả?” Mẹ Thẩm bán tín bán nghi, kéo Lương Ly lại ngó kỹ: “Quả nhiên có, bữa giờ dì hổng để ý luôn!”
Lương Ly đỏ mặt. Cô bây giờ đã biết làm đẹp, lại đang phiền lòng vì mấy đốm ban bạch này.
“Không sao đâu!” Triệu Khánh Văn nói: “Ngày mai chú kê thuốc cho Bảo Trân đem về. Vitamin B uống vô, chỗ lang ben bôi thêm cao lưu hoàng, mau lắm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/canh-dep-luong-tran-dai-co-nuong/2903823/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.