Trên ghế sofa trải một tấm chiếu mát bằng tre, ngồi lên mát lạnh, Lương Ly ngồi xếp bằng đọc sách, chiếc quạt máy kêu vù vù lắc lư, gió thổi rối loạn mấy sợi tóc rơi lòa xòa bên thái dương, cô tháo dây chun ở cổ tay xuống, gom tóc lại buộc lên.
Từ xa xa không biết máy cassett nhà ai, tiếng nhạc vang dội, giọng nam khàn khàn, chất chứa năm tháng, văng vẳng truyền đến: “Đôi mắt đen láy và nụ cười của em, làm sao quên được dung nhan đã đổi thay, tháng ngày cũ lững lờ trôi mất, quay đầu nhìn lại đã là mấy năm vội vã…”.
Trên gác xép, cậu mợ đang đùa giỡn, giường kêu kẽo kẹt loạn xạ, mợ hét lên the thé, cậu thì trầm giọng cười khẽ, Lương Ly bĩu môi, người lớn điên lên cũng thật chẳng ra làm sao.
“Em muốn uống nước, nóng chết mất.” Giọng mợ khàn khàn, khác hẳn ngày thường, lại lộ ra một vẻ gợi cảm khó nói, không biết cậu đã thì thầm câu gì, mợ cười oán trách: “Đồ ngốc, mau đi đi!”.
Thẩm Hiểu Quân c** tr*n lật người xuống giường, lúc đi còn không quên sờ lên người Trương Ái Ngọc một cái, vừa cài dây lưng vừa bước xuống thang. Bất ngờ hụt chân, trong đầu trống rỗng, anh lại thấy A Ly… A Ly sao lại ở nhà lúc này? Không phải đang cùng bà ngoại hóng mát ngoài ngõ sao? Bao giờ thì về rồi? Đã nghe thấy những gì… Thật muốn chết mất thôi! Anh bắt đầu cố nhớ xem mình đã nói những gì, mấy câu bông đùa tục tĩu chắc chắn đã có, chỉ là mức độ khó mà khống chế.
Lương Ly ngẩng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/canh-dep-luong-tran-dai-co-nuong/2903858/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.