Ăn cơm tối xong, Bảo Trân đi làm ca chiều không có ở nhà, Lương Ly nhanh chóng làm xong bài tập, mẹ Thẩm dắt cô ra ngõ hóng mát, quay sang nhắn nhủ với Thẩm Hiểu Quân đang xem ti vi, giọng đầy ẩn ý: “Yên tâm đi! Lần này sẽ không sơ suất nữa.”
“Yên tâm cái gì?” Ban đầu Thẩm Hiểu Quân còn mơ hồ chẳng hiểu ra sao, rất nhanh liền ngộ ra ý. Trương Ái Ngọc rửa xong nồi niêu xoong chảo đi lên, thấy anh cười có chút mờ ám thì đẩy một cái: “Sao vậy? Thần kinh hả!” Rồi cô xé vỏ quất vàng rực thành từng mảnh, đưa cho anh. Trên ti vi đang phát lại trận chung kết đơn nữ bóng bàn ở Á vận hội, Đặng Á Bình mỗi lần thắng một điểm lại khí thế hừng hực mà hét to một tiếng “Sa!”.
Thẩm Hiểu Quân cười không đáp, vốn là người dễ ngượng ngùng. Ăn xong quả quất, anh mới nói: “Muốn bàn với em một chuyện.” Liền đem kế hoạch rời bỏ Quang Minh Thôn, ra đường Hoàng Hà mở quán ăn kể cho cô nghe, cũng phân tích lợi hại rõ ràng: “Nếu thua, anh mất việc, tiền dành dụm tiêu hết, có khi còn nợ nần. Em không đồng ý thì anh sẽ không làm!”
Trương Ái Ngọc vừa ăn quất vừa im lặng thật lâu, Thẩm Hiểu Quân hơi tiếc nuối: “Thôi vậy! Không nên làm bậy thì hơn!” Trương Ái Ngọc nhìn anh: “Anh sợ gì! Em có công việc, cùng lắm thì em nuôi anh.”
Thẩm Hiểu Quân sững ra, trong lòng tức thì dâng lên một dòng ấm áp lan khắp tứ chi. Vợ anh đôi khi cũng hay giận dỗi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/canh-dep-luong-tran-dai-co-nuong/2903860/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.