Mẹ Thẩm không kìm được, vành mắt đỏ hoe. Lúc con gái lớn đi Tân Cương, bà từng khóc lóc một trận trước mặt mọi người, từ đó về sau chưa bao giờ rơi lệ nơi công cộng nữa. Một là thấy ai nấy cuộc sống cũng khổ, có khi còn chẳng bằng mình; hai là bản tính bà vốn cứng cỏi, chồng mất sớm, còn phải nuôi dạy con cái, bụng đói thì phải ăn, trời lạnh thì phải mặc, bà chỉ có thể gắng gượng mà sống tiếp. Nhưng bây giờ, rốt cuộc cũng không giống như khi ấy nữa.
Bảo Trân vội vàng cười, khoác lấy cánh tay bà: “Mẹ, sao lại nói vậy? Con chỉ là đi du học, đâu phải không về nữa.”
Mẹ Thẩm nói: “Chị cả của con ở Tân Cương, hơn hai mươi năm nay về thăm được mấy lần, đếm trên đầu ngón tay, đó còn là trong nước. Con thì đi tận nước Mỹ, mười vạn tám ngàn dặm, mây với trăng cũng chẳng đuổi kịp. Cho dù có về, thì cũng là về để đưa tang cho mẹ thôi!”
Ban đầu nghe bà nói “mây với trăng cũng chẳng đuổi kịp”, Thẩm Hiểu Quân và mấy người còn cười, nhưng đến khi nghe tới “đưa tang” thì ai nấy đều nghiêm lại.
Bảo Trân nhỏ giọng lẩm bẩm: “Con và chị không giống nhau. Chị ấy là hưởng ứng lời kêu gọi của Nhà nước đi xây dựng biên cương, còn con là chọn một con đường tương lai tốt hơn. Mẹ không thể lẫn lộn như vậy được.”
“Trong mắt mẹ thì chẳng có gì khác cả, dù thế nào cũng là phải rời khỏi bên cạnh mẹ. Biết sớm là cái kết như vậy, thì mẹ có
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/canh-dep-luong-tran-dai-co-nuong/2903862/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.