Mẹ Kiều khóc rất thảm, nước mắt nước mũi tuôn trào, cũng là do kìm nén đã lâu.
Trong phòng lại ngột ngạt, mồ hôi nhỏ tong tong, giọng nói như lăn qua nước sôi, bỏng rát tận tim gan: “Con một mình nuôi Kiều Vũ, trong đơn vị ai cũng biết con ly hôn trở về, khinh thường, việc nặng nhất, lương thấp nhất, tiền thưởng phúc lợi không có gì, con cũng nhịn; cái phòng nhỏ xíu này đông thì lạnh, hè thì nóng, tường vách hút no hơi nóng nắng chiều, ban đêm bốc hơi ra, con quạt cho Kiều Vũ cả đêm, con cũng nhịn; bao năm qua con với bản thân có thể tiết kiệm liền tiết kiệm, thường mặc ra ngoài chỉ hai bộ, mua ở đường Hoa Đình, nghe nói là rác thải ngoại quốc, con giặt đi giặt lại nhiều lần vẫn còn mùi kỳ lạ. Biết sao được, con cũng nhịn; đủ thứ chuyện lớn chuyện nhỏ, con luôn luôn nhịn… Cả đời này cứ vậy thôi, gửi gắm hết hy vọng vào Kiều Vũ, mong nó học hành chăm chỉ, sau này ngẩng cao đầu, có tiền đồ sáng sủa, đừng phải chịu khổ như bây giờ. Nó không có hộ khẩu thì không vào được trường trung học trọng điểm, nghĩ tới lại thấy uất ức, đáp ứng lời kêu gọi của Nhà nước đi xây dựng biên cương, có phải chúng con sai đâu, sao giờ quay về lại phải chịu đãi ngộ bất công thế này?”.
Mẹ Thẩm đứng dậy vắt cái khăn, rồi ngồi lại, đưa cho bà lau mặt, khuyên nhủ: “Có gì mà sai? Ai cũng không sai, đây chính là cuộc sống, không có con đường nào bằng phẳng, thuận buồm xuôi gió
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/canh-dep-luong-tran-dai-co-nuong/2903863/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.