“Đánh thức em rồi à?” Thẩm Hiểu Quân hạ giọng hỏi, cầm lấy quạt mo đưa cho cô quạt cho mát.
Thật ra không nóng lắm, tiếng sấm rền rền, kèm theo mưa và gió, cuốn sạch cái oi nồng không chỗ nấp.
Trương Ái Ngọc lắc đầu im lặng, bỗng hỏi: “Bảo Trân là thật lòng sao?”
Thẩm Hiểu Quân “ừ” một tiếng: “Nó đã lén đi thi TOEFL rồi, quyết tâm phải đi nước ngoài, em gái anh mà, không đâm tường Nam không quay đầu, đã quyết thì không ai ngăn được.”
Trương Ái Ngọc tiếp: “Tối qua nó có tâm sự với em một lát, tiền ký hợp đồng với bệnh viện, tiền ăn mặc ở bên đó, sinh hoạt, tiền dự phòng lúc cần, tiêu pha ở Mỹ không thể so với nước mình, là một khoản khổng lồ. Mấy năm đi làm, ngoài gửi tiền sinh hoạt không có mấy tích lũy, nói chung tiêu xài vừa đủ. Mẹ tiết kiệm được chút tiền cũng không muốn nhận. Ý nó là mong tụi mình giúp… Là anh lớn trong nhà, em hỏi anh nghĩ như thế nào?”
Thẩm Hiểu Quân im lâu mới nói, nếu không phải vì quạt mo trên tay còn vẫy vẫy, ai cũng tưởng anh đã ngủ.
Trương Ái Ngọc thúc nhẹ anh một cái, cô là người nóng tính, không làm rõ chuyện này thì ngủ không yên.
Thẩm Hiểu Quân nắm tay cô, chậm rãi nói: “Lúc trước mẹ dùng cách rút thăm để định ai trong anh chị em đi Tân Cương giúp dân, anh luôn nghĩ chị cả hiểu rõ mẹ, nhưng chẳng nói gì rồi bỏ đi. Anh ở lại Thượng Hải, thế chỗ ba vào làm ở Quang Minh Thôn, sau này còn cưới
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/canh-dep-luong-tran-dai-co-nuong/2903864/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.