Trương Ái Ngọc tan ca đêm về, trong phòng tối om, mẹ Thẩm ngáy đều đều, A Ly nằm ngủ trên chiếc giường đơn vốn là của Bảo Trân, thoáng nhìn qua, giống như Bảo Trân vẫn còn ở đó. Cô bưng chậu rửa mặt và bình nước đến cửa, mượn ánh sáng hành lang, nhẹ tay rửa mặt một lượt, rồi mới lên gác xép, vừa đặt đầu xuống gối thì Thẩm Hiểu Quân đã ghé sang ôm lấy eo cô.
Cô dùng cán quạt gõ vào tay anh: “Trời nóng như vầy, ôm sát vào chỉ thêm mồ hôi.” Rồi cô ngừng lại một thoáng: “Không buồn ngủ, cứ cười tủm tỉm, có chuyện vui gì vậy?”
Thẩm Hiểu Quân phe phẩy quạt cho cô, hạ giọng nói: “Đêm qua, chú Trần tìm anh, bảo nghe A Bảo nói, vốn dĩ anh định ra đường Hoàng Hà mở quán cơm làm ăn, sau này mới đem tiền đưa Bảo Trân đi du học hết. Chú hỏi anh có còn ý định mở quán hay không, anh nói đương nhiên là có rồi!”
Trương Ái Ngọc liếc mắt, hừ một tiếng: “Anh nói với em là không có mà!”
“Anh sợ cô em gái ngốc này phải lo lắng thôi.”
Trương Ái Ngọc véo mạnh vào hông anh: “Còn gọi em gái, không còn từ lâu rồi.”
Thẩm Hiểu Quân bật cười khẽ, tiếp tục nói: “Chú Trần bảo chú có một đề nghị, có thể cho anh vay năm mươi ngàn tệ, tính theo lợi nhuận hằng năm của quán, chia cho chú hai phần. Nếu làm ăn không tốt, trong hai năm trả lại một nửa số tiền vay, còn một nửa chú tự chịu rủi ro, tự mình nuốt hết.”
Trương Ái Ngọc hỏi: “Vậy tính
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/canh-dep-luong-tran-dai-co-nuong/2903866/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.