Kỳ thi tháng đối với hầu hết học sinh lớp mười chẳng khác nào một đòn giáng mạnh. Trước khi vào trường Trung học Lô Loan, mỗi người đều từng có khoảnh khắc huy hoàng riêng, là học sinh giỏi trong mắt thầy cô, bạn bè, trong lòng tràn đầy sự ưu tú. Nhưng quy tắc thi cử rốt cuộc cũng phải phân ra cao thấp, tận mắt nhìn mình từ bục thần tượng rơi xuống hạng trung bình hay kém quả thật đả kích quá lớn. Liên tiếp mấy ngày, không khí trong lớp học nặng nề, phần lớn đều uể oải sa sút tinh thần, cô Lý khuyên nhủ hết lời mà hiệu quả vẫn chẳng mấy khả quan.
Nhà trường theo lệ thường, để khích lệ sĩ khí, quyết định tổ chức một hội thao, phần thưởng phong phú, chỉ cần tham gia đều có quà an ủi.
Cô Lý muốn nhiều học sinh cùng dự thi hơn nên quy định mỗi người chỉ được đăng ký một môn. Tôn Kiều Kiều vốn định thể hiện thật nhiều, nhưng không còn đất dụng võ, nghĩ tới nghĩ lui đành báo danh chạy bốn trăm mét.
Lương Ly đối với hội thao chẳng có hứng thú, chỉ muốn yên lặng ngồi dưới làm khán giả. Sau khi thống kê số người đăng ký, Cô Lý cất cao giọng gọi: “Chạy hai trăm mét nữ, có ai tham gia không? Còn ai chưa đăng ký môn nào? Giơ tay lên!”
Cô Lý đảo mắt nhìn quanh: “Trương Nguyên, em tham gia môn gì?” Một nữ sinh tròn trịa đáp: “Ném tạ ạ! Cô cho em đổi môn được không, hôm qua suýt nữa rớt vào mu bàn chân, thành tàn phế rồi.”
Cô Lý giả vờ không nghe: “Cẩu Lan Lan, em đăng ký gì?” “Nhảy xa ạ. Nhưng cô ơi, em nhảy chẳng xa tí nào, em muốn tham gia nhảy sào!”
“Không sao, quan trọng là tham gia!” Cô Lý nghĩ thầm: em mà nhảy sào, chẳng biết ai chống ai, rồi cô Lý lại gọi: “Ngô Mai, Ngô Mai em tham gia hai trăm mét!”
“Trước đây em bị trật mắt cá, bác sĩ nói nứt xương, không chạy nhảy được.”
Vương Liễu lập tức vạch trần: “Còn nứt xương gì, trưa nay giành canh cải thì chạy nhanh nhất lớp.”
Lương Ly đưa tay che miệng cười.
Cô Lý chú ý tới: “Vương Liễu…?”
“Báo cáo cô, em đăng ký nhảy xa.” Cô chưa đợi hỏi xong đã đáp, giọng đầy tự tin. Cô Lý liếc mắt, lướt theo danh sách: “Lương Ly, Lương Ly em đăng ký gì?”
Thấy rõ là sót một người, cô Lý đập bàn chốt: “Lương Ly, chạy hai trăm mét nữ.”
Thực ra Lương Ly chạy bộ cũng ổn, nhờ hồi nhỏ sống ở Tân Cương. Mẹ làm công nhân nhà máy len, ba là kỹ sư xưởng đại tu, bận rộn tối ngày. Cô và đám bạn rong ruổi khắp sa mạc, cưỡi lạc đà, hái táo gai, leo cây hồ dương, lặn sông bắt cá. Nhưng thời tiết Tân Cương như khuôn mặt trẻ con, vừa trong xanh vạn dặm đã đột ngột mây mù dày đặc, gió cát thổi ràn rạt, mưa đá to bằng cái bát có thể rơi xuống bất cứ lúc nào. Họ dùng khăn voan quấn mặt, nín thở cắm đầu chạy về nhà, chỉ mong mọc thêm bốn cái chân. Quả thực là chạy đua cùng tử thần. Giữa đường còn gặp cha mẹ hốt hoảng đi tìm, về nhà đa phần đều bị ăn đòn, ấm ức nhưng cũng không để bụng. Tất cả sự chú ý đều bị những viên mưa đá ngoài cửa sổ thu hút, như đá rơi, đập nát cả lều dựng tạm. Người lớn trẻ con đều may mắn vì chạy nhanh nên mới còn mạng.
Cô chính vì thế mà đã luyện được.
Mùa đông Thượng Hải âm u, lạnh se sắt, mấy cây cổ thụ bên sân vận động rụng trụi lá, cành khẳng khiu chĩa thẳng trời, như một bàn tay khổng lồ đang co duỗi, mang theo một nỗi hoang vắng khó tả.
Trong giờ thể dục, thầy giáo dẫn cả lớp luyện các hạng mục. Lương Ly cởi áo khoác đồng phục, chỉ mặc chiếc áo len hồng trắng, áo len co giãn ôm sát người, phác ra từng đường cong lên xuống. Cô bất giác liếc nhìn Tôn Kiều Kiều và mấy bạn khác, cũng cởi đồng phục mà chẳng lộ dáng dấp gì, liền nghĩ chắc mình nên mặc lại áo khoác thì hơn. Nhưng thầy Tưởng đã bấm đồng hồ, thổi còi thúc giục cô ra kiểm tra.
Bên kia sân, lớp 11A3 cũng đang học thể dục. Khởi động xong liền cho tự do hoạt động, sân bóng rổ bị trường khác mượn, Trần Hoành Sâm và Kiều Vũ quen với bọn họ, cùng nhau đánh nửa tiết học, mồ hôi ướt đẫm, ngồi trên ghế dài bên sân uống nước nghỉ, vừa xem nữ sinh lớp khác vận động.
Lý Đa Trình bỗng liếc sang Trần Hoành Sâm, nhướng mắt cười: “Mau nhìn kìa, chẳng phải Lương Ly đó sao?”
“Ai là Lương Ly vậy?” Một học sinh trường ngoài tên Tiết Tùng hỏi. Cậu ta cao lớn, chơi bóng rổ khá giỏi, từng cùng Trần Hoành Sâm lập đội tham gia thi đấu cấp thành phố, nhưng học hành thường thường, hay lêu lổng, thích yêu đương, gia đình lại có chút thế lực.
Lý Đa Trình đáp: “Hoa khôi trường Trung học Lô Loan tụi tao.” Trần Hoành Sâm trừng mắt lườm cậu ta: “Câm miệng.”
Kiều Vũ cầm khăn lau mồ hôi, không nói một lời.
Trần Hoành Sâm cầm chai nước muối khoáng, vặn nắp uống. Một hồi còi vang lên, chỉ thấy Lương Ly sải tay sải chân chạy vùn vụt. Cô cao hơn mấy bạn nữ khác một chút, đôi chân dài thon gọn càng thêm nổi bật. Khoảng cách ngày một gần, sắp chạy ngang qua chỗ bọn họ. Cô cắt tóc đầu nấm, mái bằng trên trán bị gió hất thành hình chữ nhân, đôi mắt to đen láy, gò má ửng hồng, đôi môi mọng mím lại, như viên kẹo trái cây nhân đào mềm ngọt. Nhưng chưa hết, ánh mắt Trần Hoành Sâm lướt xuống dưới, suýt nữa phun cả nước trong mũi. k*ch th*ch này đến quá bất ngờ, cậu thật không ngờ thân hình của Lương Ly lại dữ dội đến vậy… Chung quanh im lặng đến mức nghe được gió thổi qua ngọn cây, ánh mắt mọi người dán chặt theo bóng lưng dần xa, trong đó có cả Kiều Vũ.
Đám học sinh trường ngoài ghé đầu thì thầm, cười cợt mập mờ. Tiết Tùng huýt sáo, hỏi Trần Hoành Sâm: “Con nhỏ đó học lớp mấy vậy? Quả nhiên hoa khôi có khác, mặt mũi xinh đẹp, dáng dấp cũng hảo hạng ghê gớm!”
Trần Hoành Sâm chẳng buồn để ý, tiếp tục uống nước muối khoáng. Tiết Tùng không cam lòng, quay sang hỏi Lý Đa Trình. Lý Đa Trình liếc qua sắc mặt Trần Hoành Sâm, không đáp mà chỉ nói: “Mày hỏi cái này làm gì?”
Tiết Tùng cười: “Tao muốn theo đuổi con nhỏ đó! Vừa nãy lúc chạy ngang trước mặt tao, hai quả đào kia cứ nảy tưng tưng, làm tao phản ứng dữ dội, dựng cao hết cả… Chờ thành bạn gái tao, tao nhất định phải bóp cho đã tay…” Lời lẽ dơ bẩn hết sức, khiến đám đi cùng cười khúc khích ầm ĩ.
Sắc mặt Trần Hoành Sâm lạnh lùng. Người nãy giờ im lặng là Kiều Vũ bỗng mở miệng: “Mày muốn yêu hoa khôi Trung học Lô Loan à? Cũng không phải không được, thắng bọn tao một ván bóng rổ rồi tính.”
Tiết Tùng ngạc nhiên nhìn cậu, nhếch mép mỉa mai: “Mày là cái thá gì!” Rồi lại khiêu khích Trần Hoành Sâm: “Tới không? Một ván phân thắng bại!”
Trần Hoành Sâm ung dung đứng dậy, cười lạnh: “Tới chứ, sao lại không tới?”
Lương Ly vừa chạy xong hai trăm mét, thầy Tưởng bấm đồng hồ bảo còn có thể nhanh hơn nữa. Cô mặc lại đồng phục, cùng mọi người tự do hoạt động. Lúc đó có một thầy thể dục họ Tiêu bước tới, hai người đứng bên sân trò chuyện.
Chưa bao lâu, một nam sinh thở hổn hển chạy đến, vừa chạy vừa gọi: “Thầy Tiêu, tụi nó đánh nhau rồi!”
Thầy Tiêu vội vàng quay lại, thầy Tưởng sợ xảy ra chuyện cũng chạy theo. Lương Ly và mấy bạn hiếu kỳ muốn xem, vừa tới nơi đã thấy hỗn loạn thành một đám, kẻ can ngăn thì can ngăn, kẻ xô đẩy thì xô đẩy. Trần Hoành Sâm bị người giữ chặt cánh tay, nhưng chân cậu từng cú từng cú dứt khoát đá thẳng vào bụng đối thủ đang nằm dưới đất, miệng chửi: “Tao cho mày phản ứng dữ dội, tao cho mày dựng cao, để tao thấy lần nào tao đánh lần đó.”
Người nằm đất kêu la thảm thiết, lăn lộn tránh né.
Lương Ly chết lặng nhìn cảnh ấy, vô tình phát hiện Kiều Vũ đứng cạnh, trên mặt cũng có vết trầy. Cậu không ra tay nữa, nhưng ánh mắt thì vẫn ngập tràn sát khí.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.