Trương Ái Ngọc bảo mẹ Trần vào phòng ngồi nghỉ, mẹ Trần vẫy tay nói: “Tuyết Cầm về rồi, dì định cùng cô Đào đi chợ một vòng, mua vài món rau củ mà nó thích ăn.”
“Để cô Đào tự đi cũng được.” Chuỗi chìa khóa lắc lư mở cửa: “Nghe mẹ kể dạo này chợ đang sửa, vừa đào đất vừa lắp khung thép, cống nước trào lên, mùi hôi không nói được, nước cũng chảy tới tấp, bừa bộn khắp nơi.”
Mẹ Trần đưa cổ nhìn xuống tầng dưới, mới hạ giọng nói: “Cô Đào làm giúp việc ở nhà dì cũng mấy năm rồi, người thì không có gì phải chê, thật thà chăm chỉ; chỉ có điều hơi keo kiệt quá mức, món rau tươi đắt một chút thì chê rẻ đắt, cô ấy chỉ mua mấy thứ úa tàn, cá tôm thì sống dở chết dở, thịt heo cũng toàn chọn mấy miếng bợn bợn, hôm kia mua mấy miếng cá thu cắt thành sợi mỏng, nói chi là chiên ngay trong dầu cho giòn xém rụm xương còn ăn được…”
Trương Ái Ngọc nghe vậy không khỏi cười: “Nói rõ với cô ấy một lần cho tỉnh, thật ra thiếu mấy đồng tiền ấy cũng không đáng gì đâu.”
Mẹ Trần cũng cau mày cười: “Lúc đầu dì suốt ngày mắng cô ấy, cô ấy thì giả điếc giả câm, về sau mới thẳng thắn nói cho cô ấy hiểu, cô ấy bảo ‘tôi là người tiết kiệm, cả đời tính toán chi li, đã quen giản dị, ghét thấy xài hoang phí’, tiết kiệm được đồng nào cũng không rơi vào túi cô ấy, ối, cô ấy là một người mẹ thật lòng, coi nơi này như của mình để lo toan, dọn dẹp sạch sẽ, nấu mấy món rau cũng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/canh-dep-luong-tran-dai-co-nuong/2903877/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.