“Chúc mừng năm mới! Đến chúc tết sớm cả nhà mình.”
“Chúc mừng năm mới! Chúc thân thể khỏe mạnh, vạn sự như ý.”
Mẹ Kiều, Kiều Vũ và mẹ Thẩm, Thẩm Hiểu Quân khách sáo chào hỏi, cùng nhau chúc tết. Mẹ Thẩm kéo mẹ Kiều ngồi xuống sofa, Lương Ly dời ghế cho Kiều Vũ, anh mỉm cười ngồi ngay bên cạnh cô.
Trương Ái Ngọc bưng khay trái cây gồm hạt dưa ngũ vị, lạc rang, hạt tùng, sơn hạch, kẹo… đặt lên bàn trà, lại rót trà nóng nghi ngút khói. Mẹ Kiều bảo bà đừng bận rộn, vì ngày mai còn phải về nhà ngoại Kiều Vũ ăn tết, nên hôm nay tranh thủ chút thời gian sang chúc tết trước.
Lương Ly bốc một nắm hạt tùng đưa cho Kiều Vũ, anh đón lấy, vừa bóc vỏ vừa nhỏ giọng hỏi: “Trần Hoành Sâm còn chưa về sao? Nghe tin tức nói bão tuyết lớn quá, ga Bắc Kinh đã khẩn cấp ngừng vận hành.”
“Dì Trần nói anh ấy đã gọi điện về nhà, lên tàu rồi, khoảng mười giờ tối sẽ về đến nơi.” Lương Ly nhón một viên kẹo chocolate bỏ vào miệng. Cô thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đã tối, ánh đèn hắt lên những bông tuyết đập vào ô kính.
Kiều Vũ cầm tờ báo Tân Dân Vãn Báo để bên cạnh, lật dở một cách lơ đãng.
Thẩm Hiểu Quân và Trương Ái Ngọc chọc cho Mộng Long cười khanh khách không ngừng.
Mẹ Kiều thì nói với mẹ Thẩm: “Nói thật lòng với dì, trong danh sách lứa đầu bị cho nghỉ việc ở đơn vị đã có con. Con vừa khóc vừa làm loạn, còn định đi khiếu nại, cuối cùng mới được bồi thường thêm chút tiền. Có ích gì đâu, rốt cuộc vẫn là bị bắt nạt thôi. Chỉ đành lau nước mắt mà hướng về phía trước, ngày lễ tết cũng phải cắn răng mà qua.”
Mẹ Thẩm thương cảm nói: “Thời nay sống thế nào được chứ? Kiều Vũ còn đang học đại học! Đúng là lúc cần xài tiền bạc đó.”
“Phải đó!” Mẹ Kiều nối lời: “Con giờ làm ở một quán bán bánh bánh bao, chuyên gói bánh. Làm rồi mới biết vì sao trong bánh đều có nước súp, thì ra cho thêm da heo nấu đông vào nhân thịt, gặp nóng thì tan thành nước, nên hương vị mới ngọt. Mỗi ngày bốn giờ sáng đã phải đến quán, cực thì cực, nhưng được bao cơm ba bữa, tiền lương cũng tạm ổn.”
Mẹ Thẩm thở dài: “Con cũng đâu có dễ dàng gì!”
“Thế hệ mình có mấy ai được dễ dàng? Mệnh khổ nhất. Mười sáu, mười bảy tuổi đã phải bỏ học, hưởng ứng lời kêu gọi của nhà nước lên núi xuống nông thôn. Đến ba mươi tuổi mới gian khổ trăm bề mà quay về thành phố, trở về mới phát hiện ngay nơi chôn nhau cắt rốn của mình lại hóa thành kẻ ngoài. Không tiền, không nhà, phải nương nhờ người khác. Ở đơn vị ba ngành thì lương ba cọc ba đồng. Khó khăn lắm mới nuôi con cái khôn lớn, lại gặp phải cảnh thất nghiệp mất việc. Không kiến thức, không bằng cấp, tuổi lại cao, chỉ còn có thể làm những việc nặng nhọc nhất để sống. Đàn ông thì làm gác cổng, bảo vệ, bán báo; phụ nữ thì làm giúp việc, bán trứng trà, dọn sạp ngoài chợ… Anh em họ hàng liếc mắt khinh thường.” Mẹ Kiều nói: “Nếu không phải mùng một tết khóc thì xui xẻo, con thật sự đã rơi nước mắt lã chã rồi.”
Mẹ Thẩm khuyên nhủ: “Cố chịu thêm hai năm, chờ Kiều Vũ tốt nghiệp đại học đi làm, con sẽ được giải thoát thôi.”
Mẹ Kiều nói: “Còn sớm lắm! Kiều Vũ giờ có cơ hội đi trao đổi sinh viên, gì gọi là trao đổi sinh viên? Tức là được trường gửi sang học ở một trường đại học Mỹ, học một hai năm rồi quay về. Nó còn có ý định, tính ở lại Mỹ học tiếp cao học. Cái ngành này của nó, không còn cách nào khác, muốn có tiền đồ thì phải đi con đường này.”
Mẹ Thẩm là người từng trải: “Học phí và sinh hoạt phí đâu phải con số nhỏ.”
“Chỉ cần nó có tương lai, con bán nhà bán cửa cũng cam lòng!” Mẹ Kiều cười: “Nên mới nói, trời không tuyệt đường sống, vừa hay gặp ngay chuyện giải tỏa, con bàn với bên ban giải tỏa rồi, muốn một căn nhà nhỏ, còn tiền thì cho con thêm nhiều một chút, vừa khéo đủ cho nó đi du học.”
Mẹ Thẩm nói: “Ôi, thương thay tấm lòng cha mẹ. Bảo Trân cũng ở Mỹ, đến lúc Kiều Vũ có khó khăn, đừng khách sáo, cứ tìm nó, nó nhất định sẽ giúp đỡ.”
Mắt mẹ Kiều sáng lên, cười nói: “Con đúng lúc có một chuyện muốn kể với dì đây…”
Lương Ly thấy chẳng còn thú vị gì, liền đứng dậy quay về phòng mình, chống tay lên bệ cửa sổ nhìn ra ngoài, tuyết vẫn không có dấu hiệu ngừng. Có người đang đốt pháo hoa, sắc màu rực rỡ bị màn tuyết làm nhạt đi, ánh sáng loáng thoáng hiện rồi tắt lịm. Cô chợt nhớ đến đêm giao thừa những năm trước, cô, Kiều Vũ và Kiến Phong chẳng bao giờ thiếu mặt ở nhà Trần Hoành Sâm để thức đêm đón năm mới. Trần Hoành Sâm sẽ xách lò than vào phòng, nướng khoai lang và khoai tây làm món ăn khuya, mùi thơm ngọt lan tỏa khắp phòng, sáng sủa và ấm áp. Kiều Vũ thì đi đâu cũng ôm sách, còn cô, Kiến Phong và Trần Hoành Sâm thì chơi cờ hoặc đánh bài. Kiến Phong lúc nào cũng chịu không nổi trước, ngủ gục trước tiên, sau đó cô sẽ cùng Trần Hoành Sâm xem đĩa phim…
So với ký ức ấy, đêm giao thừa năm nay thật sự tệ hại đến cùng cực.
Cô cầm một cuốn tiểu thuyết, nằm nghiêng trên giường đọc, nghe tiếng gió tuyết ngoài cửa sổ, không hay đã thiếp đi. Chẳng bao lâu lại bị tiếng pháo nổ đì đùng làm cho tỉnh giấc, nhìn đồng hồ đã chỉ mười giờ rưỡi. Cô vội vàng sang phòng bên cạnh, mẹ Kiều và Kiều Vũ đã cáo từ ra về, mẹ Thẩm vừa xem chương trình Gala Xuân vừa gật gà gật gù, Trương Ái Ngọc nằm trên giường dỗ Mộng Long ngủ, còn cậu thì chẳng thấy đâu, phần nhiều là lại chạy đi tìm A Bảo cùng đám anh em uống rượu thức đêm.
Lương Ly xuống tầng hai gõ cửa nhà họ Trần, thấy cô Đào ra mở, bèn hỏi: “Trần Hoành Sâm đã về chưa hả cô? Anh ấy nói mười giờ sẽ đến, giờ đã gần mười rưỡi rồi.”
Mẹ Đào cười đáp: “Trời tuyết thì tàu hỏa trễ cũng là chuyện thường.” Lúc này vọng ra tiếng hát trầm ấm, bà lắng nghe rồi nói: “Lưu Đức Hoa đang hát bài Nước quên tình, nghe thiệt hay ghê!”
Lương Ly chào tạm biệt, bước lên mấy bậc cầu thang, nhưng nghĩ ngợi một lát, lại nghiến răng chạy thình thịch xuống, đi qua khu bếp lò, cô đẩy cửa ra, một trận gió lạnh lẫn bông tuyết tạt thẳng vào mặt. Cô hít sâu một hơi lạnh buốt, kéo mũ áo khoác trùm lên đầu, bước chân lảo đảo mà đi về phía đầu ngõ. Tuyết trên đường lát đá kêu ken két dưới gót giày, từ khe cửa sổ sáng đèn vọng ra tiếng ca: Thuở thiếu niên yêu theo đuổi giấc mộng/ một lòng chỉ muốn bay về phía trước/ đi khắp núi non sông hồ/ một đường bước tới chẳng thể quay đầu…
Cô đi mãi, xung quanh dần vắng lặng, nhà cửa đều khóa kín không người ở, chủ nhà đã dọn đi cả. Một căn để hở nửa cánh cửa sổ, gió thổi bật ra, tấm rèm nhung đỏ son phập phồng, phồng ra lại lõm vào, phần phật lay động. Ngọn đèn đường ở đầu ngõ sáng lên, người đi lại thưa thớt, lâu lâu mới có một hai người, nhìn thấy cô thì kinh ngạc liếc hai cái, rồi vội vã rảo bước rời đi.
Kiều Vũ đứng trước cửa sổ, xuất thần nhìn bóng dáng kia. Anh đứng rất lâu, lặng lẽ không nói, cho đến khi mẹ gọi sang cùng xem tivi, anh mới ậm ừ một tiếng, xoay người chậm rãi đi về phía sofa ngồi xuống.
Lưu Đức Hoa đang cất giọng hát: Cho anh một chén nước quên tình/ đổi lấy một đời không buồn đau/ dẫu cho anh sẽ say/ dẫu cho anh sẽ đau lòng/ cũng sẽ không thấy anh rơi lệ…
Anh bỗng đứng phắt dậy, nói mình đi ra ngoài một lát, lấy chiếc dù cán dài sau cửa, mở rồi khép cửa lại, anh bước xuống cầu thang, càng đi càng nhanh, chạy thẳng ra khỏi khu nhà. Nhưng khi ra đến đầu ngõ thì lại chậm bước, thong thả đi đến bên Lương Ly đã sắp biến thành người tuyết, đưa ô che lên trên đầu cô.
Lương Ly cảm giác như tuyết bỗng dưng ngừng lại, ngẩng lên nhìn thấy là anh, liền đưa tay phủi tuyết trên mũ và vai, gượng nở một nụ cười sắp đông cứng: “Sao anh lại đến đây?”
“Nếu anh không đến, em cũng sắp bị cóng chết rồi.” Kiều Vũ nắm lấy cánh tay cô: “Về nhà anh chờ đi, cửa sổ đối thẳng đầu ngõ, Trần Hoành Sâm về sẽ thấy ngay.”
Lương Ly lắc đầu: “Anh ấy nói mười giờ sẽ về, giờ sắp mười một rồi, chắc là đến nơi liền thôi.”
“Không quan tâm được nhiều như vậy. Em theo anh về!” Giọng Kiều Vũ nghiêm khắc, kéo mạnh cô quay lại: “Em cần sưởi ấm và nước nóng.”
“Dữ quá vậy!” Lương Ly chu môi, vẫn lầu bầu: “Lỡ lúc mình đi trong hành lang, anh ấy về rồi thì sao, chẳng phải sẽ bỏ lỡ à.”
Cô vẫn không muốn đi, bị kéo loạng choạng suýt ngã.
Một cơn giận dữ vô cớ bùng lên trong lòng Kiều Vũ, anh cứ thế lôi cô đi vào ngõ. Đi được mấy bước, sắp đến cửa khu nhà thì một luồng sáng vàng cam từ phía sau hắt đến, soi rõ nền đá xanh dưới chân hai người.
Họ cùng lúc quay đầu, thấy một chiếc taxi dừng bên đường, cửa xe mở ra, có người bước xuống, kéo theo một chiếc vali.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.