Lương Ly đến gõ cửa nhà họ Trần, mẹ Trần thấy là cô thì mỉm cười hỏi: “Ngày mai là đi rồi à? Mấy giờ máy bay vậy?”
“Chiều hai giờ rưỡi ạ. Anh Sâm có ở nhà không dì?”
“Có, ở trong phòng đó!” Mẹ Trần vội vàng mời cô vào, Lương Ly thay dép xong đi đến trước cửa phòng Trần Hoành Sâm, cô khẽ đẩy một cái, cửa liền mở ra. Anh đang dựa trên giường lật xem sách, ngẩng đầu nhìn cô một cái, mặt không biểu tình.
Từ ngày biết cô sắp đi du học, mọi người đều có việc phải làm, ai bận rộn việc nấy, cũng ít khi gặp mặt, không còn nhớ nhung tha thiết nữa. Chưa bước chân ra khỏi đất nước, thứ tình cảm quấn quýt như keo sơn ấy bỗng dưng nhạt hẳn.
Lương Ly lặng lẽ khóa trái cửa lại. Cô đi thẳng đến trước mặt anh, mở lời thẳng thắn: “Anh Sâm, anh sẽ chờ em ba năm chứ?” Trong lòng cô vừa thấp thỏm vừa mong đợi, đến nỗi nghe rõ tiếng tim mình đập dồn dập.
Anh Sâm! Biết rõ anh thích nghe cô gọi vậy, đến lúc sắp đi mới nhớ ra lấy lòng, sớm làm thì đâu đến nỗi!
Trần Hoành Sâm hờ hững nói: “Thời gian, khoảng cách, tình cảm đều không thể kiểm soát, cứ để thuận theo tự nhiên đi.”
Nước mắt Lương Ly tức thì trào ra! Giọt này nối giọt khác lăn dài trên gò má, thấm ướt trang sách trong tay anh, ướt cả mu bàn tay anh, lạnh lẽo mà lại bỏng rát.
“Khóc cái gì?” Đôi mắt anh đen sâu thẳm nhìn chằm chằm vào cô, không an ủi, cũng không động tác, như thể đang chờ đợi điều gì đó.
“Em yêu anh! Em không muốn mất anh!” Cô nghẹn ngào bật khóc, bị thái độ lạnh lùng của anh làm cho đau lòng tột cùng.
Trần Hoành Sâm bỗng ném quyển sách đi, ngồi bật dậy, cánh tay dài vòng chặt lấy eo cô, mạnh mẽ kéo vào lòng. Lương Ly loạng choạng ngã gục lên ngực anh, anh xoay người, nặng nề đè cô xuống dưới.
Ngón tay anh gạt đi giọt lệ trên má cô, đôi mắt cô lại ướt lại sáng.
Anh cúi đầu hôn môi lưỡi cô đầy cuồng nhiệt, dữ dội hơn bất cứ lần nào trước đó. Lương Ly cảm thấy môi sưng lên, lưỡi tê dại, hơi thở bị chặn đến nỗi không thở nổi, có cảm giác như kề cận cái chết. Trong đầu rối tung, thần trí mơ hồ, ý thức dần trôi xa, ngay lúc ấy, một ngụm không khí mới mẻ tràn vào lồng ngực, cô mới như được sống lại. Cô cảm nhận được anh đang hôn cắn nơi cằm, m*t l**m cần cổ trắng ngần, xương quai xanh mảnh mai của cô… Cô không kìm được bật ra tiếng rên yếu ớt, hai tay vòng qua cổ anh, luồn vào trong chiếc sơ mi xộc xệch, cào lên tấm lưng rắn chắc của anh.
Trần Hoành Sâm bỗng chốc lấy lại lý trí, bàn tay đi đến đâu không gặp trở ngại… Cô dường như không mặc gì… lại nâng váy lên… cũng không có… Ý nghĩ làm người ta huyết mạch sôi trào này, thật đáng chết khi xuất hiện sai chỗ.
Anh cưỡng ép dừng lại.
Như kẻ tráng sĩ chém cổ tay, anh xoay người sang bên, cúi đầu nhìn gương mặt cô ửng đỏ, ánh mắt mê loạn tình tứ, dường như đang ngờ vực tại sao anh lại dừng lại.
Đúng vậy, tại sao anh lại phải dừng? Trần Hoành Sâm chỉnh lại y phục trên người cô, nghiến răng cảm thấy bản thân thật chẳng ra dáng thằng đàn ông, sắc đẹp trước mặt thế này mà còn nhịn được!
Sau cùng anh chỉ thở dài một tiếng thật sâu, kéo cô ngồi dậy ôm vào lòng: “Đừng như vậy nữa!”
Lương Ly hiểu anh đã nhìn thấu mưu tính sai trái của mình, đôi mắt hoe đỏ thì thào: “Em cam tâm tình nguyện mà.”
“Nhưng anh không muốn.” Trần Hoành Sâm hôn nhẹ lên trán cô ướt mồ hôi.
Lương Ly ôm chặt lấy vòng eo anh, ngẩng mặt nhìn: “Là anh tự chối bỏ, anh phải thề chờ em trở về.”
Trần Hoành Sâm hôn lên vành tai cô, giọng khàn khàn nói: “Anh chỉ đợi em ba năm thôi! Quá hạn thì coi như hết!”
Khi anh nói câu này, đúng vào một đêm có trăng. Ánh trăng từ những khe ô vuông dày đặc của lớp màn thưa rọi vào, trải một mảng sáng nhàn nhạt trên nửa chiếc giường. Lương Ly giơ cánh tay lên che ánh trăng, làn da trắng mịn như sứ mà không hề trong suốt, cô hỏi: “Có đẹp không anh?”
Anh mỉm cười không đáp, nhưng trong ba năm chờ đợi sau đó, mỗi lần nhìn thấy ánh trăng u tịch như thế vào ban đêm, anh đều nhớ đến cô… đẹp đến vô cùng.
–
Theo quy củ của nhà họ Thẩm, trước khi đi xa nhất định phải ăn một bát chè trôi nước. Lúc Bảo Trân đi thì ăn chè trôi nước nhân mè đen, còn Lương Ly thì là nhân thịt tươi. Mẹ Thẩm vẫn như cũ, đem sợi dây chuyền ngọc Phật đã thỉnh trụ trì chùa Long Hoa khai quang, bảo cô đeo lên cổ, có thể phù hộ bình an vô sự. Thẩm Hiểu Quân đã sớm khiêng hành lý của cô xuống xe, xem thời gian cũng không còn sớm nữa, mọi người cùng nhau đi xuống cầu thang, ra đến đầu hẻm. Mẹ Trần và chú Trần cũng ra tiễn, còn Trần Hoành Sâm thì phải vội đi Bắc Kinh dự thầu, từ sáng sớm đã đi rồi. Có lẽ tiễn người quá nhiều, mẹ Thẩm cảm xúc rất bình tĩnh, ngược lại Trương Ái Ngọc và Thẩm Hiểu Quân lại tỏ vẻ quyến luyến chẳng nỡ rời. Ngay cả Mộng Long dường như cũng cảm nhận được điều gì, oa một tiếng khóc toáng lên, giang hai tay đòi Lương Ly bế. Lương Ly gắng gượng mỉm cười ôm lấy nó dỗ dành, trong hẻm giờ cũng chẳng còn mấy hộ dân, Thẩm Hiểu Quân đã định xong ngày mốt dọn nhà, nhà họ Trần chắc cũng chẳng còn bao lâu.
Bức tường loang lổ nứt nẻ, vết mốc loang lổ chằng chịt, cây sào phơi quần áo cũng trống trơn, ánh nắng cuối cùng có thể thoải mái tràn ngập chiếu vào trong hẻm. Tia sáng chói chang phản chiếu trên chậu hoa bỏ quên, bên trong có một đóa hồng nguyệt đỏ, đúng mùa nở rộ, đúng hẹn mà khoe sắc, chỉ là chẳng còn ai thưởng thức vẻ đẹp yêu kiều của nó nữa. Lương Ly biết rõ đây sẽ là lần vĩnh biệt cuối cùng với con hẻm này. Cô nghe tiếng gù gù, ngẩng đầu lên, một đàn bồ câu xám trắng ào ào bay đi thật xa.
…
Ba năm… rưỡi sau, ở New York, Mỹ.
Lương Ly mặc áo ba lỗ bó sát, quần short, vừa ngâm nga hát vừa thoăn thoắt thu dọn hành lý.
Bảo Trân ngồi xếp bằng trên ghế sofa, lướt trang web trên máy tính, bị cô chạy tới chạy lui làm chóng cả mặt, xoa xoa ấn đường rồi hỏi: “Về nước mà vui đến vậy sao?”
“Vui chứ vui chứ, hôm nay con thật sự rất vui, thật sự rất vui. Anh Sâm, vui, vui quá đi thôi.” Lương Ly hát thì chẳng ra điệu gì, nhưng lông mày ánh mắt rạng ngời phấn khởi. Sau khi học xong cao học, cô vượt qua đủ cửa ải, thuận lợi vào làm việc ở Morgan Stanley. Đúng lúc Morgan chuẩn bị tiến vào thị trường Trung Quốc, cô liền nộp đơn xin điều về, cuối cùng cũng nhận được hồi đáp chính thức. Thật ra cho dù không được, cô cũng đã quyết định phải về rồi.
Bảo Trân gọi A Ly lại gần, đưa cho cô xem trang web trên màn hình, là một buổi phỏng vấn đặc biệt ở nước ngoài về Trần Hoành Sâm. Anh mặc âu phục giày da, dung mạo anh tuấn, lời lẽ khôn ngoan sắc bén, bởi đội ngũ của anh tham gia thiết kế tòa tháp Kim Mậu ở Phố Đông, Thượng Hải, lại liên tiếp mấy năm đoạt giải thưởng quốc tế, khiến anh trong ngành kiến trúc nổi bật rực rỡ, không ai bì kịp. Cuối cùng người dẫn chương trình hỏi đến chuyện hôn nhân, vốn từ trước đến nay anh vẫn giữ kín, bất ngờ lần đầu tiên thừa nhận mình vẫn độc thân, còn nghiêm túc tự mình tìm vợ trên sóng.
Bảo Trân hỏi: “Trần Hoành Sâm đã thay lòng rồi, con thật sự còn định quay về sao? Không ở Mỹ học tiếp tiến sĩ à? Thành tích của con ưu tú như vậy, không học thì thật uổng phí.”
“Học cái quỷ gì!” Lương Ly lầm bầm, tiếp tục thu dọn hành lý. Cô nóng lòng về nhà, không có gì cấp bách hơn điều này lúc này.
Người đưa Lương Ly ra sân bay là Kiều Vũ, anh lái xe rất thành thạo, dừng lại ở đèn đỏ thì hỏi: “Sau này còn quay lại không?”
“Chắc là sẽ không.” Lương Ly mỉm cười nhìn anh: “Julia em thấy cũng tốt lắm, anh thật sự không nghĩ đến sao?”
Kiều Vũ mỉm cười, không nói lời nào. Cô thở dài một tiếng: “Anh như vậy, em về rồi chẳng biết ăn nói với dì Kiều sao nữa!”
Giọng Kiều Vũ nghẹn nơi cổ họng: “Cả đời này anh sẽ không kết hôn.”
Lương Ly không nghe rõ, bảo anh lặp lại một lần nữa, anh lắc đầu, ngước nhìn một chiếc máy bay lướt qua trên đỉnh đầu, như một cánh chim trắng, tiếng kêu bi thương réo rắt, bay về nơi tận chân trời.
……
Trần Hoành Sâm về đến nhà, liền thấy mẹ đang thì thầm điện thoại với ai đó, vừa thấy anh liền “cạch” một tiếng dập máy.
Anh có chút bất đắc dĩ hỏi: “Nói gì mà lén lút thế, phòng con còn hơn phòng trộm à?”
Mẹ Trần cười hề hề đi tới: “Phòng con làm gì, mẹ còn muốn nói cho con nghe đây! Con không phải đăng tin tìm vợ sao, mẹ vừa hay có con gái của một chị em tốt, con có muốn gặp thử không?”
Trần Hoành Sâm khẽ nhếch môi, nhạt giọng: “Chị em tốt của mẹ thì còn có ai, chẳng phải mẹ của Lương Ly sao? Sao, người phụ nữ phụ tình đó về rồi à?”
Tim mẹ Trần chợt hụt mất một nhịp, con trai quá tinh ranh, gạt không nổi. Bà đành cười: “Không phải, chị em tốt của mẹ nhiều lắm, con gái của chị em tốt cũng nhiều, lần này nhất định hợp ý anh!”
“Sao? Ngay cả mẹ cũng đã tuyệt vọng với Lương Ly rồi?” Trần Hoành Sâm đôi mắt như châm lửa mà nhìn chằm chằm bà.
“Ừ ừ, cũ không đi thì mới không đến.” Trên trán mẹ Trần đã rịn mồ hôi, trời ạ, bà dễ dàng lắm sao!
Trần Hoành Sâm trầm mặc một lát, bỗng nhiên giơ cổ tay lên xem đồng hồ, chậm rãi nói: “Con đồng ý gặp! Gọi cô ta lập tức qua đây, tám giờ tối ở quán cà phê dưới lầu, quá giờ không chờ!”
Nói xong, anh đứng dậy đi thẳng ra cửa.
Lương Ly thực ra còn đang ngủ để điều chỉnh lệch múi giờ, liền bị mẹ gọi dậy, nói đã cùng mẹ Trần hẹn cô tám giờ tối gặp Trần Hoành Sâm, làm cô hoảng cả người. Nhìn gương thấy gương mặt tiều tụy, cũng chẳng có thời gian sửa soạn, chỉ kịp trang điểm nhạt, thay một chiếc váy liền thân rồi vội vàng bắt taxi theo địa chỉ đến chỗ hẹn.
Cô đẩy cửa quán cà phê, chuông gió leng keng khẽ vang, ánh đèn mờ ảo, khách chỉ lác đác vài người, liếc một cái liền thấy Trần Hoành Sâm ngồi ở góc, hiển nhiên anh cũng đã thấy cô.
Lương Ly bước tới, ngồi xuống đối diện anh. Không hiểu sao, ngàn lời vạn ý cuộn trào trên môi, lại chẳng biết mở miệng từ đâu. Nhân viên phục vụ tới hỏi uống gì, cô gọi một ly nước cam.
Trần Hoành Sâm dựa người vào ghế, ánh đèn tường rọi lên gương mặt anh, lúc sáng lúc tối.
Anh nửa cười nửa không hỏi: “Đối tượng xem mắt của anh là em sao?”
Lương Ly đưa cho anh một cái liếc mắt đầy vẻ phong tình: “Chúng ta còn cần xem mắt sao! Em vốn là của anh mà!”
“Ba năm… rưỡi không gặp, quả thật khiến anh phải nhìn bằng con mắt khác.” Giọng anh mang theo châm chọc, chữ “rưỡi” nhấn rất nặng, gợi nhắc sự bội ước của cô.
Lương Ly muốn giải thích, nhưng nói ra thì dài, thật ra trong thư cô đã viết rất rõ, nhìn vẻ mặt anh, có nói cũng chẳng cần thiết. Thế nên cô không lãng phí thời gian nữa, hỏi: “Về chỗ anh? Hay là về nhà em?”
Ánh mắt Trần Hoành Sâm chợt trở nên u ám khó lường, nhưng cũng chỉ thoáng qua, khóe môi liền nhếch lên: “Đến chỗ anh đi, rất gần thôi!”
Lương Ly từng đến biệt thự này, năm đó học bơi, mùa hè ấy rực rỡ như sắc màu. Hai người chẳng nói câu nào, đi dọc con đường lát đá, phía sát tường trồng đầy trúc đào hồng phấn.
Trần Hoành Sâm nhập mật mã mở cửa, đi qua sân, vào đến phòng khách, Lương Ly đang lần mò định bật đèn thì bị đôi bàn tay to mạnh mẽ bế bổng, đưa vào phòng ngủ, đặt xuống giường rồi phủ người lên.
Lương Ly có chút bất an, nhưng vẫn dũng cảm vòng tay ôm lấy cổ anh, hôn lên vành tai anh, khẽ gọi: “Anh Sâm, em về rồi!”
Trần Hoành Sâm bỗng khựng lại, chống nửa người lên, mắt dán chặt nhìn cô, thấy cô vì đau mà rơi lệ.
Bề mặt vốn bình lặng đột nhiên vỡ tung, tình cảm chôn giấu bấy lâu như dung nham núi lửa phun trào, bắt đầu tuôn chảy cuồng nhiệt, thiêu đốt khiến cả hai run rẩy.
“A Ly, ngày mai…”
“Ngày mai… thế nào?”
“Đăng ký, kết hôn, một cái cũng không thể thiếu!”
“Ừm!”
Đêm nay, cảnh đẹp trời ban, hóa thành ‘Lương Trần mỹ cảnh’ của riêng họ.
(Hết)
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.