Cuộc thi ca sĩ sinh viên trong khuôn viên trường đại học diễn ra đúng hẹn, khán giả chật kín không còn chỗ ngồi.
Ban nhạc “Ma Đồng Tam Thánh” lên sân khấu thứ mười, bọn họ đi vào vị trí của mình, vẫn là nhạc rock, một ca khúc của Hà Dũng – “Chung Cổ Lâu”.
Có người tinh mắt phát hiện thêm một cô gái cầm sáo, đứng ở phía sau cùng, dung mạo tinh xảo, chiếc áo len sọc trắng ôm lấy đường cong uyển chuyển, toát ra một nét quyến rũ mê hoặc khác lạ.
Mạnh Phi gảy tam huyền trước, ngón đàn điêu luyện, lúc thì trong trẻo như hạt châu lăn trên khay ngọc, lúc thì sáng rực như thái dương mới mọc, lúc lại dày dặn như sóng biển vỗ bờ, đem cái cổ kính chất phác mà vẫn uy nghi quý phái của đất Kinh thành diễn tả đến tận cùng.
Trần Hoành Sâm vốn quen thuộc với những sân khấu lớn, anh mặc bộ Trung sơn đen cổ đứng, mái tóc húi cua dạo trước giờ đã dài ra, ngón tay thoải mái khảy đàn guitar điện, thân hình theo nhịp điệu mà lắc lư, cất giọng hát: “Nhà tôi ở ngay trong đường Nhị Hoàn/ Người ở đây có thật nhiều thời gian/ Họ đang bàn tán chuyện dài chuyện ngắn nhà ai…” Lúc này anh hoàn toàn khác với Trần Hoành Sâm tỉ mỉ vẽ bản thiết kế thường ngày, trở nên buông thả, phản nghịch, u buồn, mang theo một vẻ không cam tâm trước cái cảm giác “người mất rồi thì cũng mất, trước mắt chỉ còn gắng gượng sống tạm bợ”. Anh hát: “Xe đạp dẫm lá rơi, nhìn hoàng hôn khuất bóng/ Trên cầu Ngân Định
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/canh-dep-luong-tran-dai-co-nuong/2903926/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.