Tạ Tư Chỉ mơ về quá khứ.
Năm ấy, trước cửa số 12 đường Trúc Nam, cô bé trao cho hắn không chỉ một con diều giấy gấp từ vỏ kẹo thủy tinh, mà còn cả một chai sữa nóng.
Những tháng ngày lang thang đã để lại trên thân thể hắn những dấu vết nặng nề.
Dơ bẩn, đói khát, quần áo rách rưới và ánh mắt thù hận.
Hắn choáng váng ngã xuống mặt đường nhựa còn đẫm nước sau cơn mưa.
Trong cơn mơ hồ, hắn nhìn thấy bên hiên căn biệt thự xinh đẹp kia đề mấy chữ: Số 12 đường Trúc Nam.
Mặt trời lên, tài xế mở cửa ra, chuẩn bị đưa cô bé đến trường.
Khi ấy Tạ Tư Chỉ đói đến sắp ngất lịm, bỗng ngửi thấy mùi hương nhè nhẹ của bánh kem sữa ngọt.
Cô bé cầm chiếc bánh nhỏ vừa được bảo mẫu nướng vào buổi sáng nay trên tay, trên người mặc chiếc váy voan trắng, tinh khiết như một tiểu tinh linh vừa rơi xuống nhân gian.
Cô ngồi xổm xuống bên cạnh hắn, đôi bàn tay mềm mại, non mịn như mầm cỏ khẽ vỗ lên gương mặt hắn.
"Dì Vương, hình như cậu bé này chết rồi." Giọng cô bé đầy lo lắng.
Cô vươn tay ra dò hơi thở của hắn, nhưng cậu thiếu niên bỗng bật dậy, đẩy cô một cái rồi giật lấy chiếc bánh kem.
Hắn lồm cồm bò dậy, lùi về một khoảng xa, ôm khư khư chiếc bánh, ngấu nghiến ăn như chưa từng được ăn.
Cô bé muốn tiến lại gần, nhưng đôi mắt đen thẳm của hắn chợt ngẩng lên, vừa lạnh lẽo vừa hung tợn chẳng khác nào một con dã thú, gắt gao trừng chằm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/canh-dieu-rach-tinh-ha-phu-du/2929787/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.