Hắn ngồi trên xe lăn, tấm chăn mỏng màu trắng trên đầu gối phủ một lớp bụi dày.
Khi tiếng nổ vang lên, hắn đã kéo Hứa Diên vào lòng, vai áp vào trán cô.
Hứa Diên chưa bao giờ thấy hắn cúi người như vậy.
Như hắn từng nói, không có điều gì có thể khiến hắn gục ngã.
Dù tàn phế, hắn vẫn kiêu ngạo, tự tin và điềm tĩnh. Hắn vốn là người không bao giờ cúi đầu.
Nhưng lúc này, lưng hắn lại cúi xuống rất thấp, dòng máu ấm nóng từ khóe môi chảy xuống thấm vào mái tóc Hứa Diên, rồi chảy xuống xương quai xanh trắng nõn của cô.
Nhìn thấy máu mình nhuộm đỏ cô, Tạ Doanh Triều đột nhiên cảm thấy một cảm giác thỏa mãn mơ hồ.
Hắn từ từ đứng thẳng dậy, những tảng đá nặng hàng chục cân rơi khỏi người hắn.
Trên lưng hắn đầy máu cùng với những vết thương do vụ nổ gây ra, bộ vest của hắn đã sờn rách.
Nhìn mái tóc đen mượt của Hứa Diên, Tạ Doanh Triều cau mày, ánh mắt hoang mang bối rối.
Lẽ ra mọi chuyện không nên như thế.
Hắn không nên mất lý trí vì một người phụ nữ.
Irene chẳng thể tạo ra bất kỳ sóng gió nào.
Tạ Đạc cùng con tin vội vàng chạy trốn vào sa mạc.
Bình minh đang đến gần.
Khói bụi của trận chiến đêm qua rồi cũng sẽ tan, cán cân chiến thắng sớm đã nghiêng về phía hắn.
Chỉ cần tìm được hai đứa trẻ không chịu nghe lời đang ẩn náu trong căn cứ, mọi chuyện sẽ trở về trạng thái ban đầu. Và Hứa Diên thật sự đang từng bước đi vào cái
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/canh-dieu-rach-tinh-ha-phu-du/2929880/chuong-98.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.