Bịch một tiếng
Âm thanh rất lớn của một vật nặng rơi xuống đất cách đó không xa vọng đến, điều này làm cho nội tâm Lưu Mật Nhi run lên và không khỏi bước nhanh hơn, nàng không thể để Vô Trần gặp chuyện không may! Nếu như vậy, nàng chính là hung thủ giết người rồi !
Sau lưng nàng là vẻ mặt nóng nảy của Cơ Hoàn Hoàn. Đối với Vô Trần cùng Phượng Cảnh Duệ, Cơ Hoàn Hoàn đều đối đãi giống nhau, cho nên mặc kệ trong hai người bọn hắn người nào xảy ra chuyện, nàng cũng rất lo lắng, hơn nữa sau khi nghe Lưu Mật Nhi giải thích, nàng càng rõ ràng, chỉ có mình có thể ngăn cản Phượng Dương.
Phốc, Vô Trần khạc ra một ngụm máu đỏ tươi chói mắt nhìn đôi chân to trước mặt.
Phượng Dương hừ lạnh, "Rốt cuộc không chịu nổi rồi?"
Vô Trần nắm lấy chân của Phượng Dương, "Cầu xin ngài!"
Phượng Dương ánh mắt híp lại rồi dùng sức đạp đi tới, Vô Trần lập tức cảm giác khổ sở giống như quả tim muốn nổ tung, nhưng tay vẫn nắm lấy Phượng Dương không có buông ra.
"Cốc chủ. . ."
Mũi chân khẽ nhúc nhích, Phượng Dương đã rõ ràng, căn bản Vô Trần cũng không lên kế hoạch muốn đánh nhau, một chân đạp người ra, Phượng Dương lạnh nhạt nói, "Chính hắn gây ra chuyện ở bên ngoài, tự hắn xử lý, cho dù chết, cũng chẳng liên quan đến ta!"
"Ngươi . . . Ngươi . . . Tại sao có thể nói ra lời lạnh lùng như vậy?" Âm thanh run rẩy từ sau lưng Phượng Dương truyền đến.
Toàn thân Phượng Dương cứng đờ, mày
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/canh-mot-leo-tuong-canh-hai-bo-vao-phong/2384165/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.