Thời tiết nóng lên, mùi trong xe buýt bắt đầu trở nên hỗn tạp, đặc biệt là khoảng thời gian cao điểm buổi sáng và tối. Tuyến 188 đi qua công viên Nguyệt Hồ, có vài vị phụ huynh đưa con đi học bước lên xe. Trong xe không còn chỗ trống, Chung Khâu Duyên bèn bật thông báo nhắc nhở, nhắc mọi người đứng lùi vào trong, tạo không gian cho khách lên xe.
Thế nhưng bảy, tám giờ sáng, chuyến xe nào cũng chật cứng người tới tận cửa xe. Hôm đó là lần đầu tiên Chung Khâu Duyên nghe thấy có hành khách nhắc tới chuyện có liên quan tới Châu Tồn Thú. Có lẽ trước đấy cũng có người ngồi trên xe nhắc tới nhưng cậu không để ý. Trên xe buýt luôn có thể hóng được rất nhiều tin đồn, đặc biệt là ở thành phố nhỏ như chỗ bọn họ. Đụng trúng người quen, kể cả có người đầu xe, người cuối xe thì cũng nhất định phải tán gẫu đôi ba câu.
Tóm lại, hôm đó có hai vị phụ huynh nhắc tới chuyện được nghe kể rằng có người ở trong nhà hơn hai năm trời, chân không bước khỏi cửa, chẳng làm gì cả. Bà mẹ đó tóm lấy tay con mình, nói: “Vậy chẳng phải phí công nuôi nấng sao, cái thứ con cái đó.”
Chung Khâu Duyên bấm còi “bíp bíp” hai lần, quay sang nói với bọn họ: “Lùi vào trong nhường chỗ cái, lại có người lên xe rồi.”
.
Sáng sớm, Chung Khâu Duyên tới tìm “cái thứ con cái
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/canh-nong-banh-mem-khuong-kha-thi/2739860/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.