Tới gần hoàng hôn, một ngày cũng trôi qua.Hàn Ứng Tuyết cùng Hàn Ứng Hà đem nấm phơi ngoài sân đưa vào trong phòng.Trải qua hai ngày nắng nóng, nấm khô lại không ít.
Lại phơi thêm hai ngày nữa là có thể thu lại được rồi.Trước lúc đi ngủ, Hàn Ứng Tuyết lại đi nhìn nam nhân được cứu trở về kia một chút.Trên người hắn miệng vết thương đã bắt đầu kết vảy.
Sau khi kết vảy, miệng vết thương cơ bản sẽ không bị nhiễm trùng.
Người này tánh mạng cũng đã giữ lại được.Hàn Ứng Tuyết bưng một chậu nước, lại cẩn thận lau sơ qua thân mình cho hắn, sau đó thay đổi dược.Trong phòng tối thui không có chút ánh sáng, Hàn Ứng Tuyết không nhìn thấy rõ được hắn ta, dung mạo tuy rằng không quá rõ ràng, nhưng có thể đoán được người này rất đẹp.Thời điểm Hàn Ứng Tuyết cầm khăn lông lau sơ người hắn, có lẽ là làm đau hắn.
Nam nhân cau mày một chút.
Làm Hàn Ứng Tuyết sợ tới mức thu hồi tay không dám chạm vào hắn.Buổi tối nằm ở trên giường, đầu Hàn Ứng Hà dựa vào người Hàn Ứng Tuyết, đối với nàng nói: “Tỷ, ngươi ngày mai đi lên trấn quay đầu lại kể cho ta nghe được không, ta cũng chưa đi lên đó bao giờ!”“Hảo!”“Hắc hắc, chờ mẫu thân hết ở cữ.
Tỷ, có cơ hội ngươi cũng mang ta đi trấn trên nhìn xem.”Tiểu nha đầu tròng mắt ở trong đêm tối lóe lên tia ánh sáng, bởi vì chưa từng được đi lên trấn, cho nên vô cùng chờ mong.“Hảo, đợi có cơ hội, tỷ mang ngươi cùng Ứng Văn, Ứng Võ cùng đi!”Tiểu nha đầu khanh khách
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/canh-tu-nong-nu-nhat-cai-tuong-quan-hao-lam-ruong/1436205/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.