Giọng Tô Uy ôn hòa từ bên ngoài truyền đến: "Biết, ngươi đi đi."
"Vâng."
Tô Uy vừa vào phòng, liền thấy Trương Khởi ngước khuôn mặt nhỏ nhắn, điềm đạm đáng yêu nhìn mình. Tô Uy liền bước nhanh đi tới trước mặt nàng, cầm tay của nàng nói: "Đừng nóng vội."
"Vâng."
Trương Khởi thở ra một hơi, cố gắng nhìn hắn cười một tiếng: "Ta không vội."
Chỉ là ngay cả tên ăn xin, ác bá trong thành đều là người của Lan Lăng Vương.
Hắn từ lúc nào thì biết mình chưa chết? Chẳng lẽ là lộ ở chỗ Tiêu Mạc?
Thấy Trương Khởi lúc nói không vội, nụ cười trên mặt cũng tắt ngấm, Tô Uy dịu dàng đưa mắt nhìn Trương Khởi một cái, xoay người, sải bước đi ra cửa phòng.
Giữa ngã tư đường, mặt đường có một tầng tuyết đọng thật dầy, con đường bên cạnh, thỉnh thoảng có thể thấy tên ăn xin cùng mấy đứa trẻ lang thang xiêm áo đơn bạc lạnh đến run lẩy bẩy .
Mờ mịt liếc mắt nhìn bầu trời, Tô Uy vừa suy nghĩ, vừa đi vào một trong đường tắt.
Hắn vừa đi, chính là cả ngày, đi lúc tuyết bay tán loạn, lúc về, bão tuyết vẫn còn hoành hành khắp nơi.
Tô Uy thở dài một hơi, cất bước bước vào viện.
Hắn một bước vào nhà kề bên, mới vừa run run phất đi một thân đầy tuyết, lại thấy Trương Khởi bưng một chậu nước nóng đi tới. Nàng nhìn lại Tô Uy đang ngây ngô như gà gỗ, nhỏ giọng nói: "Mới vừa đi vào, gột rửa một cái đi."
Ở trong đoàn người của Tô Uy, không có tỳ nữ, hiện tại A Lục lại không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/canh-xuan-nam-trieu/1409718/chuong-158.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.