“Cháu bị làm sao thế? Tự nhiên muốn tự học nấu ăn? Muốn học thì cũng được, nhưng sao không để dì vào giúp, để họ dạy cho cũng được mà.” Hứa Hạnh vừa nhận được tin từ người giúp việc, lập tức bỏ dở cuộc họp, đứng ngay hành lang tra hỏi cho rõ tình hình.
“Cháu tự lo được.”
“Ừ, miễn là đừng để mình chết đói là được rồi.”
Hứa Hạnh cũng chẳng muốn lo thêm làm gì. Tuy chưa từng nuôi con, nhưng vài tháng sống chung với Hứa Gia cũng coi như bù đắp cho quãng thời gian bà chưa từng quan t@m đến thế hệ sau.
Bà bước vài bước, liếc nhìn vào phòng họp:
“Thôi không nói nữa, cô phải họp tiếp đây. Bức ảnh gia đình lần trước cháu nhờ mang đi, cô đã cho người thay khung mới rồi, chiều nay họ sẽ mang đến.”
“Vâng.”
Hứa Gia ném điện thoại lên sofa. Lúc này Chu Tư Lễ đang ngồi trên tấm thảm trước tivi, cúi đầu tháo tay cầm chơi game. Cô bước tới, đá văng cái gối ôm trong lòng anh, anh tiện tay gạt tờ hướng dẫn sử dụng phía trước ra, co chân lại chừa một chỗ trống.
Hứa Gia tìm một tư thế thoải mái trong lòng anh, tựa lưng vào ngực anh:
“Chưa xong à?”
“Sắp rồi, đang khởi động, chờ chút.”
Không đợi giải thích, Hứa Gia giành lấy máy chơi game từ tay anh.
Chu Tư Lễ gãi đầu, cúi xuống nhìn cô thao tác. Bàn tay trắng trẻo, thon dài của cô vung vẩy trước mắt, khiến tầm nhìn của anh dần lệch hướng. Anh ấn nhẹ bên hông cô – đừng nói là mỡ thừa, cảm giác như chẳng có tí
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/canh-xuan-tuy-y-chu-thanh-nguyet/2704834/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.