Vào lúc hoàng hôn, ánh sáng ấm áp nhẹ nhàng lan tỏa trong phòng khách tĩnh lặng, hơi thở của hai người trong nhà phập phồng không đều.
Cuối cùng anh cũng chịu buông cô gái trong lòng ra, môi vừa rời khỏi đôi môi ấm áp của cô, nhìn vào đôi mắt long lanh ướt át kia, hơi thở nóng bỏng còn vương chút ý cười lượn lờ giữa hai người:
“Em cũng để tâm chuyện anh bị thương đúng không? Nên mới thay bó hoa hồng kia bằng loài hoa khác?”
Bàn tay đặt trên vai anh từ từ trượt xuống, Hứa Gia đưa ngón tay điểm nhẹ lên ngực anh qua lớp áo:
“Nhát dao đó của em rất dứt khoát, không chút do dự, có cần em giúp anh nhớ lại không?”
“Anh không tin.” Nhớ lại cảnh tượng lúc nãy trong vườn, anh vẫn cảm thấy như đang trôi giữa mây trời, không thật chút nào. Mím môi, anh nói:
“Hứa Gia, em biết hẹn hò nghĩa là gì không? Chuyện này không thể tùy tiện đồng ý được đâu.”
“Anh nghĩ em nhìn ngu lắm à?”
“Anh không có ý đó.”
Chu Tư Lễ nhìn cô, giơ tay vén lọn tóc lòa xòa bên tai cô ra sau. Gương mặt cô hiện rõ trong tầm mắt anh, đôi môi còn vương ánh nước, đôi mắt đen ánh lên vẻ mơ màng. Anh nuốt khan, nghiêng đầu một chút, đầu mũi vô thức chạm vào má cô rồi khựng lại.
Nghĩ đến việc cô giờ là bạn gái mình, chân mày anh như nở ra, ánh cười không kìm được len vào khóe môi. Anh không kiềm lòng được, khẽ hôn lên má cô — chỉ là chạm nhẹ rồi rời đi, đầu ngón tay
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/canh-xuan-tuy-y-chu-thanh-nguyet/2704835/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.