Quầng sáng nhạt, tròn trịa lặng lẽ đung đưa trong tầm mắt mơ màng. Trong giọt sương đọng lại trên lá hoa ở bàn phòng khách, phản chiếu hình ảnh hai người thu nhỏ lại thành chấm sáng. Những chuyện như vậy đã trở nên đều đặn như ba bữa cơm mỗi ngày. Dù sao thì, trong căn nhà này, hai người cũng không còn quá nhiều việc để làm.
Không có hành động gì thêm. Chiếc váy ren trắng tinh khiết che khuất phần hai người đang kề sát nhau. Trên đùi cô là chiếc vòng ren hình bướm đi kèm với bộ đồ — món quà tặng kèm từ cửa hàng. Nếu không phải vì cô đang ngồi trên đùi anh, váy bị kéo lên làm lộ một đoạn vòng chân, thì anh còn chẳng biết trên đời lại có món đồ gì… đáng yêu đến thế.
Hứa Gia nhìn theo ánh mắt anh, nhấc chân lên một chút, “Sao? Muốn hôn hả?”
Anh đỏ mặt, nhẹ nhàng gật đầu: “…Được không?”
Cô khẽ cười lạnh, “Nằm mơ đi.”
“Chu Tư Lễ, sao anh xấu xa vậy? Thấy cái gì cũng muốn hôn, ghê chết đi được.”
“…”
Dạo gần đây, cứ có cơ hội là cô lại buông lời chế nhạo anh, tần suất bị mắng ngày một tăng. Anh mím môi: “Vậy… anh không hôn nữa. Nhưng sao ngày nào em cũng phải chửi anh?”
“Ai bảo anh dễ bị bắt nạt như vậy?” Hứa Gia nhìn vẻ cam chịu của anh là lại thấy bực, “Có phải ai bắt nạt anh, anh cũng để họ muốn làm gì thì làm không?”
Ngoài Hứa Gia ra, còn ai bắt nạt anh được?
Mà thực ra cũng chẳng gọi là bắt nạt, anh còn thấy vui là
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/canh-xuan-tuy-y-chu-thanh-nguyet/2704843/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.