Hai người đứng đợi khoảng mười phút ở dưới lầu thì thấy Chu Nguyệt đi xuống từ cầu thang. Thấy bọn họ, cô bé cười chạy tới:
“Anh ơi, sao hai người lại ở đây? Tìm anh em à?”
“Đúng rồi.” Hứa Quân Xương lập tức đổi giọng ngọt ngào, chống đầu gối cúi người xuống, “Anh trai em có ở nhà không? Bọn anh có chuyện muốn tìm cậu ấy.”
“Không có đâu.” Cô bé ngoái đầu nhìn lên lầu, “Sáng nay em thấy anh ấy lén lút đi ra ngoài rồi.”
“Lén lút?” Hứa Quân Xương giật mình, chẳng lẽ định nghĩ quẩn sao?
Dù chưa hỏi, nhưng chuyện tại sao Chu Tư Lễ bỗng chốc trở nên trầm lặng, người tinh ý đều nhận ra chắc chắn là thất tình. Từ nhỏ đến lớn, anh chàng này chưa từng trải qua gian truân, đường đời thuận lợi, chỉ vấp ngã đúng chỗ này.
Nhưng nghĩ kỹ lại, Hứa Quân Xương lập tức loại bỏ suy đoán đó – Chu Tư Lễ không phải kiểu người khóc lóc ăn vạ đòi tự vẫn. Chuyện đó thì không đến mức vậy.
“Sao mọi người lại tụ tập ở đây?”
Một giọng nói vang lên từ phía sau. Hứa Quân Xương quay đầu lại, thấy anh đang đứng không xa. Chu Tư Lễ bước tới, nhìn rõ hai người thì hơi sững lại, “Sao vậy, sao lại nhìn tôi bằng ánh mắt đó?”
“Chứ còn sao nữa, mấy ngày nay cậu bặt vô âm tín, tin nhắn cũng không trả lời, tụi này lo cậu gặp chuyện gì nên mới đến tìm.” Trình Dã cất điện thoại vào túi.
“Tôi thì có chuyện gì được chứ?” Anh mỉm cười.
Trình Dã giơ ngón cái chỉ sang Hứa Quân Xương, “Là
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/canh-xuan-tuy-y-chu-thanh-nguyet/2704850/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.