So với Hướng Tiểu Vân, hiển nhiên Niên Hoa hiểu cách làm thế nào để khiêu gợi và hấp dẫn đàn ông, trong khi Hướng Tiểu Vân "nhảy vào lòng" giản đơn đến mức thô thiển, sự "im lặng phô diễn" của cô có vẻ cao tay và dễ đạt mục đích hơn.
Nhưng Bành Viễn Chinh là người của hai thế giới, tâm trí vững vàng, sự từng trải phong phú vượt xa tưởng tượng của Niên Hoa. Cô cũng không biết, người có địa vị cao này, tuy thân hắn còn trẻ tuổi, nhưng linh hồn thì đã khám phá hồng trần, thấu hiểu bộ mặt của nhân thế.
Niên Hoa hơi đỏ mặt, ánh mắt nồng nàn đăm đăm nhìn Bành Viễn Chinh, dịu dàng nói:
- Lãnh đạo vẫn luôn chiếu cố đối với tôi, tôi định mời lãnh đạo ăn một bữa cơm, không biết lãnh đạo có thời gian hay không…
Niên Hoa vừa nói vừa như vô tình cúi người xuống, mượn cớ giúp Bành Viễn Chinh sắp xếp lại giấy tờ, tài liệu trên bàn. Bây giờ là giữa mùa hè, chiếc áo cảnh sát hơi mỏng, dường như không trói buộc nổi hai trái đào to lớn trước ngực cô, khi cúi xuống như vậy, chúng tựa hồ chỉ muốn lăn ra ngoài.
Một khe sâu trắng nõn, múp míp đập thẳng vào mặt Bành Viễn Chinh, thậm chí hắn có thể nhìn thấy hai nụ hoa đỏ hồng lấp ló sau chiếc nịt ngực màu hồng phấn. Bành Viễn Chinh lúng túng ngồi thẳng lên, hắng giọng một cái, trầm giọng nói:
- Tâm ý của cô, tôi xin nhận. Cô công tác rất tốt, chỉ cần tạo được thành tích, lãnh đạo Cục sẽ nhìn ra ngay.
Nghe Bành
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cao-quan/743540/chuong-453.html