Trần Tư Nhung có đôi khi gọi anh là chủ nhân, có đôi khi gọi anh là Caesar, có đôi khi cô gọi ngài, có đôi khi cô gọi anh.
Thân phận chủ nhân cùng bạn lữ tựa hồ tự nhiên mà hợp thành một thể nhưng cũng không có bộ phận nào đem một bộ phận khác hoàn toàn chiếm đoạt.
Bọn họ luân phiên xuất hiện nương theo tình cảnh khác nhau, Trần Tư Nhung có thể không cần suy nghĩ mà chọn ra đáp án chính xác.
Thời gian ở chung càng lâu, càng thuần thục. Giống như vận động viên bơi lội tự do di chuyển nhanh chóng trong nước. Lặn dưới nước và ngoi lên mặt nước để thở đã trở thành bản năng của cơ thể, sẽ không phạm sai lầm.
Cuộc đua vào Chủ nhật, đoàn xe một lần nữa nhận được sự chú ý.
Màn trình diễn tuyệt vời của vòng loại thứ bảy đã đổi lấy sự mong đợi nồng nhiệt của khán giả.
Caesar đã đưa các tay đua vào vòng vây từ sớm. Trần Tư Nhung còn ở lại khách sạn, vừa phấn khích vừa hồi hộp chờ đợi cuộc đua bắt đầu.
James gửi tin nhắn hỏi cô có muốn thừa dịp bây giờ ra ngoài ăn Breakfast hay không, Trần Tư Nhung suy tư một lát, khéo léo từ chối.
[Grace: Lo lắng về trận đấu đến nỗi không thể đi ra ngoài.]
[James nhanh chóng hiểu: Đã hiểu, dù sao bây giờ một nửa đoàn xe này cũng là của cô rồi.]
[Grace:JAMES!!!]
[James cũng trả lời cô: GRACE!!]
[Trần Tư Nhung cười bất đắc dĩ: Anh đang ở đâu, tôi đi tìm anh.]
Trước kia chỉ làm một thành viên của đoàn xe, cảm thấy mình
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cap-tren-la-chu-nhan-cua-toi-over-the-knee/141212/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.